Chương 468: Quả nhiên là tay súng thần phúc tinh
Cho dù phát hiện ra điện thoại di động thì Dịch Gia Di cũng không dám động, sau khi cắm cờ nhỏ đánh dấu vào vị trí, còn phải đợi đồng nghiệp ở bộ phận giám định tới khảo sát môi trường mới có thể lấy được vật chứng đi một cách chuyên nghiệp.
Chú Cửu nắm dây thừng, Dịch Gia Di túm dây thừng rồi bò lên.
Sau khi về đến mặt đường, cô cởi găng tay, quả nhiên lòng bàn tay đều bị mài đỏ lên, mé trong mấy ngón tay có vết hằn đỏ au giống như bị cứa đứt, cổ tay và cổ cũng không biết từ khi nào bị cành cây ở bụi cây đâm ra những đốm đỏ, kéo ống quần lên cũng có đốm máu vì bị đâm xuyên qua ống quần mà bị thương.
Bụi cây hoang thật sự không phải thứ có thể tùy tiện xuyên qua, toàn bộ thực vật đều là thích khách.
Đi đến trước mặt chú Cửu, cô xòe lòng bàn tay ra với đối phương.
Chú Cửu cũng cởi găng tay, mở lòng bàn tay mình cho cô nhìn.
Hai lòng bàn tay đỏ bừng, đều là vết hằn đỏ và vết mài, hai người này chưa từng phải đích thân đi làm nhiệm vụ thô nặng gì, đều được nuôi đến quá mức thịt mềm da mỏng.
Dịch Gia Di ngẩng đầu lè lưỡi với chú Cửu, chú Cửu nhướn mày, sau khi đối diện ánh mắt xong, hai người khoe khoang “huân chương” với đồng đội cùng nhìn nhau mà cười.
Các cảnh viên PTU bên trên cũng lần lượt leo lên mặt đường, chỉ có một cảnh viên phát hiện ra một khu vực có vết máu bắn ra, còn lại những người khác thì không phát hiện ra gì.
Cảnh sát trưởng PTU - Nhiếp Thần vừa rồi còn “lo lắng” cho an nguy của Dịch Gia Di quấn dây thừng đi qua một bên, lần này đến lượt anh ta xuống sườn núi. Khi đi qua Dịch Gia Di, anh ta không nhịn được mà dừng chân nhướn mày: “Quả nhiên là tay súng thần phúc tinh, mọi người đều không phát hiện ra manh mối, chỉ có cô phát hiện ra.”
Dịch Gia Di đang hướng tay về phía gió núi, để gió mát giảm nhẹ cảm giác nóng rát và đau đớn ở lòng bàn tay bị mài đó.
Nghe được câu này của Nhiếp Thần, cô vẫn chưa ý thức được đối phương đang cười nhạo cô ngay mà theo bản năng cảm thấy người này chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, thẳng đến khi Nhiếp Thần đi được vài bước cô mới phản ứng lại được trong giọng điệu của đối phương mang theo chút coi thường.
Cô quay đầu trừng mắt nhìn bóng lưng của Nhiếp Thần, thấy đối phương định xuống dưới, cô đuổi theo vài bước, lý luận với anh ta: “Sir Nhiếp này, phát hiện ra điện thoại cũng không phải nhờ may mắn đâu.”
Nhiếp Thần hơi quay đầu lại: “Gì cơ?”
“Tôi căn cứ theo dấu chân để lại ở địa điểm phát hiện ra vật chứng đầu tiên, phân tích ngược ra tuyến hành động của người bị hại, sau đó lại phân tích dựa theo hướng dấu chân và tuyến di chuyển mà vẽ ra một tuyến đường. Tất cả những điều này đều là kết luận dựa trên những phân tích logic, nếu trong khoảng thời gian tranh chấp có thứ gì đó bị ném ra, rơi xuống, có khả năng lớn nhất nó sẽ xuất hiện trên tuyến đường này.
Vì quan sát nhiều lần khu vực gần tuyến đường này nên tôi mới phát hiện ra điện thoại di động.”
Cô đứng trên đường, trên hông vẫn buộc dây thừng, khi nhìn lại, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt trịnh trọng.
Nhiếp Thần chớp mắt, cô cảnh sát giống như học sinh lúc còn đi học vì bị oan mà nổi giận tranh cãi, chính là loại bạn học mà ngày thường cũng không nổi trội cho lắm, không thông minh xuất chúng, nhưng khi đứng ra sẽ khiến bạn phải kinh ngạc đó.
“Tuyến mở rộng mà cô nói là chỉ tuyến nào?” Nhiếp Thần gãi đầu, quay về phía sườn núi và nhìn xuống dưới.
“…” Trong nháy mắt, Dịch Gia Di bị đánh tan toàn bộ cảm xúc, cô hoang mang một lúc mới nhấc chân đi đến bên cạnh Nhiếp Thần, trước tiên chỉ tới chỗ phát hiện ra tây trang dính máu cho anh ta nhìn, các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đang ở đó thu thập bằng chứng.
Sau khi Nhiếp Thần gật đầu, Dịch Gia Di chỉ tay chếch sang trái một chút, giới thiệu: “Ở đó có rất nhiều dấu chân, tây trang chắc hẳn bị kéo tuột trong lúc người bị hại đứng ở nơi đó tranh chấp. Tuy rằng đứng ở đây không thể nhìn rõ dấu chân ở bên đó một cách chi tiết, nhưng có thể nhìn thấy bụi cây ở đó thiếu mất một mảng, đúng chứ?”
Nhiếp Thần lại gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhìn thấy.