Chương 467: Có hơi khó chịu 3
Dịch Gia Di và chú Cửu vừa buộc dây thừng vừa thuận theo đường đi ngang qua các cảnh viên PTU đang kéo dây, mỗi một vị đội mũ nồi màu xanh đều vừa thả dây vừa vô thức quan sát Dịch Gia Di.
Có người từng thấy ảnh của cô trên báo, có người từng nghe nói đến chuyện xưa của cô cảnh sát trẻ này, có người hoàn toàn chẳng biết gì về tin đồn của đội cảnh sát và chuyện trên báo, mọi người hoặc nghe hoặc chưa nghe về con người thám tử Dịch Gia Di chung quy cũng sẽ không nhận ra cô, đối với việc rốt cuộc cô có thật sự có bản lĩnh hay không, hay là mỗi một chuyện đều là hư danh đều tồn tại lòng nghi ngờ và tò mò.
Bọn họ nhìn kỹ dáng người cao ráo và gương mặt xinh đẹp cô cảnh sát trẻ, đoán xem lòng bàn tay của cô có chịu nổi dây thừng thô ráp mài vào không, cánh tay thon dài có nắm chắc được dây thừng không, cặp chân thẳng tắp và xinh đẹp có đủ cơ bắp để giẫm lên sườn dốc, chịu được trọng lực cơ thể của cô không?
Cũng có người trong lòng thì thầm: Không phải cô cảnh sát trẻ này đang tính khoe khoang đấy chứ? Đến lúc đó thật sự xảy ra chút sự cố cũng không phải là chơi đâu!
Tuy rằng các cảnh viên PTU chỉ dùng ánh mắt quan sát cô cảnh sát chứ không thật sự nói ra lời gì, nhưng trong lòng Dịch Gia Di biết khi người xa lạ đối xử với người khác sẽ luôn khó tránh khỏi có lòng nghi ngờ và dò xét.
Càng huống chi là một sự tồn tại đặc biệt như cô.
Nhưng Dịch Gia Di cũng không cho thêm một ánh mắt hay phản ứng gì cả, cô chỉ ưỡn thẳng sống lưng, đi đường vững vàng, thắt dây thừng quanh hông thật chặt, đội mũ gắn đèn pin, đeo găng tay, siết tay lại không ngừng cảm nhận sức mạnh cơ bắp cánh tay, tập trung lực chú ý vào mỗi một cơ bắp trong ngón tay, lòng bàn tay, cánh tay, bắp tay, bả vai, cẳng chân, bắp chân,.
Cô giậm chân hai cái, duỗi cánh tay làm ra động tác giãn lồng ngực rồi duỗi chân, nhảy nhẹ giống như các cảnh viên PTU trước khi xuống núi, sau khi xác định mình không có vấn đề gì mới điều ra các bài huấn luyện đặc biệt trong các môi trường khắc nghiệt từng làm ở trường cảnh sát, hít thở năm lần để điều chỉnh cảm xúc và trạng thái.
Sau đó, hai tay cô nắm dây thừng, ngẩng đầu nói với chú Cửu: “Tôi xong rồi.”
“Yên tâm, tôi sẽ kéo cô.” Chú Cửu mở hai chân ra, một trước một sau đứng vững, cơ thể hơi ngửa về sau, quấn dây thừng lên cổ tay, hai tay đan vào nhau, sau đó ngẩng đầu, đối diện tầm nhìn với Dịch Gia Di, gật đầu ra hiệu cô cứ to gan mà làm.
Gió đêm vẫn đang thổi, bầu trời trở nên tối hơn, nhưng sườn núi này lại bị các loại đèn chiếu sáng rõ như ban ngày.
Dịch Gia Di dùng lực giẫm lên mặt đất, nuốt khan một tiếng rồi nắm chặt dây thừng, giẫm từng bước chân vững vàng xuống dưới, khi dừng khi trượt xuống sườn dốc, rất nhiều bụi cây quẹt qua ống quần, khuỷu tay, cản trở hành động của cô.
Thi thoảng quẹt qua cánh tay sẽ kêu xuýt xoa, khi giẫm phải đá rơi không thể không nắm chặt dây thừng để cố định cơ thể, lòng bàn tay sẽ vì ghìm chặt dây thừng mà nóng rát đau đớn, cho dù đã đeo găng tay cũng không có cách nào hoàn toàn ngăn được toàn bộ cơn đau, cô sẽ nhíu mày, lặng lẽ nguyền rủa tên ác ôn hại người kia, hại mấy người làm cảnh sát như bọn họ phải chịu nhiều tội như thế…
Nhưng nghĩ đến ánh mắt nghi ngờ của người khác, nghĩ đến lòng quyết tâm của mình đối với ý nguyện vĩ đại được làm tổ trưởng, cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn.
Bỏ đi, cùng lắm đợi sau khi tìm kiếm lại lặng lẽ trốn trong chăn thổi tay, xoa chân, trộm khóc, trước mắt cho dù có thế nào nhất định cũng phải nhịn lại hết.
Trong lòng cô yếu ớt chê đau, nhịn đau, chửi người xấu, nhưng tốc độ lại không hề bị ảnh hưởng, đôi mắt cũng vẫn đang giống như cú mèo săn mồi mà tìm kiếm xung quanh.
Gạt bụi cây ra, đá bay đá rơi, chiếu sáng mỗi một chỗ trong phạm vi tìm kiếm của cô, Dịch Gia Di trượt xuống càng ngày càng xa, dần dần đã xa bằng các cảnh viên PTU khác.
Đồng thời, cô cũng không mù quáng nhìn xung quanh mà là vừa trượt xuống vừa không ngừng quan sát tìm kiếm vị trí của chiếc áo tây trang dính máu, hồi tưởng lại hướng dấu chân mà mình đã nhìn thấy khi được Phương Trấn Nhạc kéo thả xuống dưới, rồi lại tìm kiếm khu vực được bao phủ bởi đường mở rộng từ phía dấu chân.
Sau khi xuống dưới khoảng mười mấy phút, đột nhiên đôi mắt của Dịch Gia Di sáng lên, cô nhìn thấy một vật màu đen trong khu vực mở rộng của tuyến đường về hướng dấu chân.
“Chú Cửu, thả thêm mười phân nữa!” Cô lớn tiếng hô.
“Được!” Chú Cửu đáp lời, sau đó vững vàng thả dây thêm mười phân nữa, thẳng đến khi đạt đến độ dài yêu cầu của Dịch Gia Di rồi lại kéo căng dây.
Sau khi Dịch Gia Di giẫm vững bước chân, cô kéo dây thừng, rướn người tới gạt cành cây đàn hồi đang che vật thể màu đen, lập tức mừng rỡ kêu lên: “Là một chiếc điện thoại di động!”
Một chiếc điện thoại di động Nokia dính máu có kích thước to bằng ống nghe của máy bàn với đầu ăng-ten ở trên!