Chương 466: Có hơi khó chịu 2
Khi đẩy cửa đi gặp Gia Như, phát hiện ra quả nhiên cô gái nhỏ vẫn chưa ngủ mà đang nhoài người bên cửa sổ hào hứng ngắm cảnh đêm trên vịnh.
“Chị cả, thế nào rồi? Có người xảy ra chuyện sao? Phải thức đêm sao?” Cô gái nhỏ trước kia đã sớm buồn ngủ, lúc này đôi mắt lại mở to như chuông đồng.
“Không biết, chị còn phải về hiện trường tiếp, em mau ngủ đi, bằng không ngày mai phải mang cặp mắt gấu mèo đi học đó.” Dịch Gia Di đi qua, xoa mái tóc mềm mại của em gái.
“Vậy mới hay chứ, các bạn học hỏi tại sao em lại thức đêm, em sẽ nói, ha, buổi tối ở trong biệt thự lớn lạ giường ấy mà, ngủ không được, ha ha ha ha… Như vậy bọn họ đều biết em có cơ hội ngủ trong biệt thự lớn.” Dịch Gia Di cười đắc ý.
“…” Dịch Gia Di nhíu chặt mày, nghiêng đầu trừng mắt nhìn em gái, cái gì với cái gì cơ.
Gia Như vừa nhìn vẻ mặt của chị cả lập tức nhận ra mình không đúng, cô ta nghiêm túc nói: “Em chỉ nói thế với chị cả thôi, mình ở đây ảo tưởng một chút thôi mà, đương nhiên em sẽ không khoe với các bạn đâu, khiến người ta ghen tỵ là không tốt.”
“…” Dịch Gia Di vỗ lên đầu Gia Như, cười bảo: “Ngủ sớm một chút đi, đừng nghĩ lung tung nữa.”
“Chị cả, chị không cảm thấy anh Nhạc vô cùng tốt với chị hay sao?” Gia Như nghiêng đầu hỏi dò.
“Sir Phương là lãnh đạo mà, em đừng nghĩ lung tung.” Dịch Gia Di vỗ lên đầu cô ta, nhấn mạnh.
“Biết rồi, phải mập mờ với anh ấy chứ, thứ có được quá dễ dàng sẽ không biết trân quý, mập mờ với anh ấy một năm rồi rồi hãng đồng ý nhé, sau đó lại mập mờ thêm mấy tháng mới cho hôn, chị cả, chị vẫn rất hiểu đó, tiết tấu này nắm chắc được là rất tốt.” Gia Như nghiêm túc gật đầu.
“…” Dịch Gia Di nghiêng đầu nhăn mặt: “Bớt đọc mấy thứ ngôn tình hại não đi!”
“Truyện của Vu Tinh với Tịch Quyên đều rất hay mà.” Gia Như vừa cười gật đầu đảm bảo tuyệt đối sẽ không chậm trễ việc học hành, vừa dùng đôi mắt quan sát kỹ chị cả.
Nhiều lần thăm dò, thật sự không nhìn ra được chị cả rốt cuộc có thích sir Phương hay không, ôi, lòng dạ đàn bà, thật sự như mò kim đáy bể.
Không có thời gian từ từ dài dòng với em gái, Dịch Gia Di vỗ mạnh một cái vào mông cô ta, cưỡng chế cô gái nhỏ lập tức đi ngủ, sau đó giúp em gái đóng cửa, vừa vặn gặp mặt chú Cửu vừa mới đi vệ sinh xong, hai người lại một đường xuống núi tới hiện trường khảo sát.
Lúc đó, đội tìm kiếm PTU được điều tới đã đến, đội Phi Hổ cũng thuộc bộ đội cơ động PTU, nhưng lần này người được điều tới đương nhiên không phải là đội đặc cảnh có tiêu chuẩn siêu cao đó mà là đội mũ xanh thường thấy.
Căn cứ theo yêu cầu, PTU phái hai đội tổng cộng mười sáu người, trong đó có bốn cảnh sát trưởng và mười hai cảnh viên.
Bốn vị cảnh sát trưởng này có cấp bậc tương đương với Phương Trấn Nhạc, đều được gọi là “tổ trưởng,” khi Phương Trấn Nhạc đối diện với bốn người này không cần chào, còn mấy người Lưu Gia Minh lại phải kính chào và chào hỏi.
Sau khi Dịch Gia Di và chú Cửu về đội, trước đi đến gần Phương Trấn Nhạc, kính chào và báo cáo với sir Phương rồi cũng kính chào và chào hỏi bốn vị cảnh sát trưởng PTU.
Mọi người chào hỏi lẫn nhau rồi bắt đầu làm việc.
Thuận theo dây thừng bò xuống dưới sườn núi, động tác nhanh nhẹn, cảnh viên PTU nào cũng thể hiện rõ kỹ thuật được huấn luyện có bài bản của mình.
Cảnh khuyển được sắp xếp tìm kiếm ở khu vực an toàn, Dịch Gia Di đứng một lúc cũng mở miệng xin nhiệm vụ với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, tôi cũng phụ trách tìm kiếm một khu vực nhé.”
Cảnh sát trưởng PTU - Nhiếp Thần đứng cách đó vài bước không nhịn được mà phát ra một tiếng cười nhẹ.
Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đều liếc mắt nhìn Nhiếp Thần, Nhiếp Thần căng chặt cơ bắp, cơ thể nghiêng về sau kéo dây thừng buộc trên hông người anh em đang ở bên dưới tìm kiếm, sau khi xác định dây thừng trên tay căng chặt, vừa thả dây thừng có tiết tấu vừa nhẹ giọng nói: “Hoa khôi vẫn nên canh chừng bên trên làm công tác cơ động đi, loại cảnh tối như bưng này đừng để gặp nguy hiểm.”
Dịch Gia Di thẩm ra được vẻ ngạo mạn trong lời nói của Nhiếp Thần, hơi nhíu mày lại.
Phương Trấn Nhạc liếc mắt thấy khi cô cảnh sát không vui ngay cả miệng và mũi đều dùng lực, anh nhếch khóe môi, không hề để ý đến Nhiếp Thần mà gật đầu nói với Dịch Gia Di: “Cô phụ trách xuống dưới tìm kiếm, chú Cửu kéo cô, OK không?”
“Không thành vấn đề, sir.” Dịch Gia Di nhận lệnh với vẻ hùng hổ.
“Yes, sir.” Chú Cửu cũng chào và đáp lời.
Khi nhận dây thừng, chú Cửu quay đầu nhìn Phương Trấn Nhạc, quả nhiên đối phương cũng đang nhìn mình, trong nháy mắt đối diện tầm nhìn, chú Cửu thấp giọng cẩn thận nói: “Yên tâm, tôi dùng tính mạng đảm bảo nhất định sẽ kéo chắc Thập Nhất, không để cô ấy xảy ra chuyện đâu.”
Phương Trấn Nhạc không tiếp lời mà chỉ gật đầu.