Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 465 - Chương 465 - Có Hơi Khó Chịu 1

Chương 465 - Có hơi khó chịu 1
Chương 465 - Có hơi khó chịu 1

Chương 465: Có hơi khó chịu 1

Tam Phúc kéo nhân viên vệ sinh tới làm ghi chép bên xe hơi của chú Cửu, mời người ta ký tên, sau đó đi về lấy dây cảnh báo trên xe chú Cửu, sau khi kéo một vòng lại ngăn cách nhân viên vệ sinh bên ngoài vòng, không cho phép lại gần nữa.

“Nhân viên vệ sinh cũng không nhìn thấy gì cả, manh mối gần như giống với chúng ta lấy được, cùng lắm có thể lấy được thời gian mà bộ đồ đó xuất hiện ở đây sớm hơn một chút.” Tam Phúc chui qua dây cảnh báo, khi kể mấy lời này lại vô thức nhìn về phía Dịch Gia Di.

“Tây trang bị rách rất nghiêm trọng, từ tình hình trên bụi cây để xét chắc hẳn là trong quá trình chạy trốn, tây trang bị bụi gai trên cây móc lại, kéo trong lúc chạy nên tuột ra treo ở đó.” Dịch Gia Di nghĩ ngợi rồi lại nói: “Khi ấy tôi xuống dưới nhìn cũng không trống thấy người bị thương ở dưới, cũng không nhìn thấy dấu vết bò lên trên, từ bụi cây bị giẫm và gạt ra đến bên dưới vị trí treo áo khoác tây trang chưa đến hai mét là dừng. Nếu thật sự có một người như vậy cũng cực có khả năng là bị kéo về, xét từ dấu chân cũng là như thế.”

“Là bị người bắt về hay là tự mình vòng về?” Tam Phúc hỏi.

“Bắt đi…” Dịch Gia Di hồi tưởng lại dấu chân mà cô đã nhìn thấy khi ấy, mấy dấu chân đó rất loạn, có dấu hiệu giằng co xung đột.

“Hy vọng chỉ là chúng ta sợ bóng sợ gió một hồi thôi.” Chú Cửu khoanh tay vừa nói vừa giậm chân. Nhiệt độ không khí buổi tối này đối với một ông chú trung niên đã bước nửa chân vào tuổi già mà nói vẫn hơi thấp.

“Làm nghề này thật sự lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng gặp tình huống mà.” Khi Dịch Gia Di bị gió thổi qua cũng sẽ sinh ra cảm giác “sợ bị gió thổi xuống vách núi” mà vô thức lùi về sau, cách xa vách đá vài bước.

Phương Trấn Nhạc vì lo lắng xe Jeep lái trên đường núi chắn đường cho nên không lái xe nữa mà chạy bộ xuống.

Mái tóc ngắn bị mồ hôi thấm ướt có hơi nghiêm trọng, lại bị gió thổi ngược ra sau đầu, khi giảm tốc chạy qua, cả người lại lộ ra tinh thần khỏe khoắn phấn chấn.

“Không có chuyện gì chứ?” Ánh mắt của anh rơi lên mặt Dịch Gia Di rồi mới quan sát những người khác.

“Không sao, anh Nhạc.” Sau khi Dịch Gia Di trả lời anh lại ngáp một cái.

Vì thế Phương Trấn Nhạc sắp xếp cho nhân viên vệ sinh để lại phương thức liên lạc rồi có thể rời đi, những thám tử khác hai người một nhóm lần lượt canh gác giữ hiện trường, bốn người còn lại đi vào xe chú Cửu chợp mắt nghỉ ngơi.

Dịch Gia Di được sắp xếp cho đi nghỉ ngơi đầu tiên, Phương Trấn Nhạc và Lưu Gia Minh một tổ đứng gác ca đầu.

Xe của chú Cửu rất nhỏ nhưng có thảm điều hòa bọc trong xe, nghiêng người ngủ gật vẫn có cảm giác hạnh phúc.

Vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy cảnh đêm trên vịnh bên ngoài cửa sổ, hơn nữa nghỉ ngơi chung quy vẫn thoải mái hơn đứng gác.

Dịch Gia Di ngủ liên tiếp hai ca mà vẫn chưa đến cô đứng gác, sau khi cảnh sát trung tâm tiếp nhận đã phái một tổ kỹ thuật viên lên núi đứng gác, sau khi Phương Trấn Nhạc mới đi qua bàn bạc, mọi người một đường phối hợp khảo sát hiện trường.

Dây thừng buộc lên người kỹ thuật viên, đèn công suất cao chiếu sáng trắng lòa, Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc với dáng người khá tốt ở bên trên kéo dây thừng, đảm bảo an toàn cho các kỹ thuật viên.

Lưu Gia Minh và Gary phối hợp đứng phía sau cầm đèn pin, bất cứ lúc nào cũng căn cứ theo yêu cầu của kỹ thuật viên thay đổi hướng chiếu đèn.

Kỹ thuật viên cao cấp Teresa sau khi thu thập vết máu đã đưa cho kỹ thuật viên nam A Uy đứng trên đường, ở hiện trường A Uy lấy một vài thuốc thử ra bắt đầu làm xét nghiệm.

Sau vài phút, anh ta đứng dậy báo cáo với Phương Trấn Nhạc và Teresa: “Xác nhận là máu người."

Phương Trấn Nhạc lấy một chùm chìa khóa trong túi đưa cho Dịch Gia Di: “Cô với chú Cửu một nhóm tới nhà tôi gọi điện về cục cảnh sát xin chi viện một đội PTU tìm kiếm, chúng ta phải tìm kiếm nạn nhân ở sườn núi đường Severn, cũng điều một đội cảnh khuyển nhỏ tới đây luôn đi.’

“Yes, sir.” Dịch Gia Di nhận chùm chìa khóa, kính chào và đáp lời sau đó cùng chú Cửu một đường bước nhanh về biệt thự của Phương Trấn Nhạc.

Cuộc gọi của Dịch Gia Di thuận lợi được chuyển tiếp, phát hiện ra anh cả và Gia Như, Gia Tuấn lần lượt được sir Phương sắp xếp trong ba căn phòng dành cho khách, mượn cơ hội này, các anh em lại được ở phòng riêng của biệt thự.

Bình Luận (0)
Comment