Chương 464: Tây trang hoa hồng 7
“Làm phiền chú giúp tôi trông coi hiện trường, nhất định không được tùy tiện xuống dưới, tránh cho phá hỏng hiện trường.” Phương Trấn Nhạc nói với nhân viên vệ sinh một tiếng, liếc mắt nhìn Dịch Gia Di rồi lại giang cánh tay ra.
Anh không hề chạm vào cô mà ngăn cách cô với sườn dốc, phòng ngừa cô bất cẩn ngã xuống: “Đi thôi, vòng về nhà tôi gọi điện báo cảnh sát.”
Dịch Gia Di gật đầu, đi theo anh về xe Jeep.
“Anh Nhạc, anh về báo cảnh sát đi, tôi ở lại với ông chú nhân viên vệ sinh giữ nguyên hiện trường, anh thấy như vậy có được không?” Dịch Gia Di dứng bên cạnh xe bàn bạc với Phương Trấn Nhạc, một mình nhân viên vệ sinh đứng ở đây, cô cũng thấy hơi không yên tâm.
Nếu thật sự là hiện trường hung án, lỡ như hung thủ phát hiện ra cái áo dính máu bị mất mà trở về lấy, vậy nhân viên vệ sinh sẽ bị kéo vào nguy hiểm.
Cô ở bên cạnh chí ít còn có thể tiếp ứng một chút, cũng có thể trông chừng chú nhân viên vệ sinh không chạy lung tung.
“…” Phương Trấn Nhạc cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng bây giờ là ngày nghỉ không mang theo súng phối, vì lo lắng cho an toàn của cô nên mới không mở miệng.
Càng huống chi, trước khi sự việc được làm rõ, nhân viên vệ sinh đó cũng không thể loại trừ uy hiếp.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt kiên trì của cô, anh trầm ngâm vài giây, sau đó lấy một cây gậy bóng chày trong cốp xe ra đưa cho cô: “Cô trốn bên đường này đi, cũng phải duy trì khoảng cách với nhân viên vệ sinh này, cảnh giác với bất cứ người nào. Nếu nhìn thấy người nào khả nghi nhớ cố hết sức đừng xung đột, gọi nhân viên vệ sinh chia đường chạy trốn, biết chưa? Bản thân an toàn luôn là điều quan trọng nhất.”
“Tôi biết rồi anh Nhạc.” Dịch Gia Di nghiêm túc gật đầu, cô chưa bao giờ lộn xộn, cũng sẽ không tự mình hành động, là một cảnh sát xưa nay rất đáng tin, khiến người rất yên tâm.
“Tôi sẽ sắp xếp cho đám người anh cả của cô ở phòng khách của biệt thự ngủ một đêm, báo cảnh sát xong sẽ lập tức tới đây gặp cô.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, trong lòng nảy ra suy nghĩ “chắc nên mua một cái điện thoại thôi,” sau đó lại dánh giá xung quanh một lượt, dặn dò một câu “chú ý an toàn, cảnh giác một chút” rồi mới về xe Jeep, nhấn chân ga nhanh chóng vòng về.
Dịch Gia Di thu lại tầm nhìn, lại gần chỗ an toàn lại chắn gió ở mé trong đường núi, nắm chặt cây gậy bóng chày, mắt nhìn bốn phía tai nghe tám hướng cảnh giác xung quanh.
Ngay cả một tiếng gió cũng không bỏ qua, chuẩn bị sẵn sàng xảy ra xung đột với người khác bất cứ lúc nào, hoặc là chuẩn bị chạy về phía biệt thự của Phương Trấn Nhạc ở trên núi.
Nhân viên vệ sinh đứng bên sườn núi chán muốn chết, thi thoảng lại nhìn cái áo khoác bị treo trên bụi cây, khi thì cầm đèn pin chiếu xung quanh nhìn ngó, khi thì quay đầu nhìn cô cảnh sát đang giằng co với mình, ông ta gãi đầu, cuối cùng huýt sáo, trông về vịnh phía bắc.
Gió đêm mát lạnh, thổi qua cỏ cây cây xào xạc.
Mặt biển phía xa cũng gợn sóng, trên màn trời vốn trong lành đã lốm đốm từng cụm mây tối màu.
Vào đêm, bầu trời thay đổi rồi.
…
Đêm tối trên đường núi cuối mùa thu có cảm giác mát mẻ, Dịch Gia Di cầm cái gậy bóng chày đứng bên đường, người đợi được trước không phải Phương Trấn Nhạc mà là một xe của chú Cửu vòng về.
Bọn họ lái được một đoạn phát hiện ra xe Jeep của sir Phương không hề đi theo, lại nhớ đến nhân viên vệ sinh có hành động kỳ lạ đã nhìn thấy lúc qua đường, cảm thấy có vấn đề nên quay đầu lái về.
Sau khi Dịch Gia Di nói với bọn họ tình hình trên sườn núi, chú Cửu dựng trụ cảnh báo màu đỏ cách đó trăm mét phía sau xe rồi mọi người cùng nhau đợi kỹ thuật viên của bộ phận giám định và anh Nhạc, đột nhiên phát hiện ra hơi lạnh.
“Nếu thật sự mặc cái áo tây trang đó bị đâm, một đao đó đâm xuyên vào bụng, chỉ sợ rạch toác bụng rồi còn gì.” Lưu Gia Minh đứng bên cạnh công nhân vệ sinh, mượn dùng đèn pin của đối phương, vừa nhìn cái áo tây trang vừa nhướn mày quan sát.
“Lúc tôi xuống dưới sườn núi còn nhìn thấy rất nhiều vết máu, nếu lượng máu đó đều thuộc về cùng một người vậy xác suất người bị thương còn sống rất thấp.” Dịch Gia Di đứng bên cạnh Lưu Gia Minh, bây giờ người đông rồi, đối với việc hung thủ có thể vòng về gì đó hoàn toàn không sợ nữa, có thể nói thoải mái.