Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 463 - Chương 463 - Tây Trang Hoa Hồng 6

Chương 463 - Tây trang hoa hồng 6
Chương 463 - Tây trang hoa hồng 6

Chương 463: Tây trang hoa hồng 6

Cô thò chân thử độ vững chắc của đất rồi định nghiêng người đi xuống.

Nhưng vừa mới hạ chân, đế giày đã hơi trượt xuống.

Dịch Gia Di vội vàng cúi người định bám vào mặt đường bê tông để đứng vững cơ thể thì một bàn tay to đã túm được bàn tay bám về phía mặt đường của cô, cảm giác thô ráp của mặt đường bê tông trong tưởng tượng bị một lòng bàn tay hữu lực lại ấm áp thay thế.

Trong lòng bàn tay và bụng ngón tay này tuy rằng có rất nhiều vết chai nhưng khi nắm ngược lại, không chỉ không cảm thấy thô ráp mà ngược lại còn cảm thấy rất an tâm.

“Tôi đứng trên này kéo cô, cô xuống thêm vài bước, xem kỹ, nếu có thể xác định màu đỏ là máu tươi vậy chắc hẳn là có người mặc nó bị đâm, chúng ta sẽ trở về nhà tôi báo cảnh sát.” Phương Trấn Nhạc nói ra kế hoạch của mình, gật đầu với cô.

Dịch Gia Di cảm giác được sức mạnh trong lòng bàn tay anh, cũng cảm giác được độ đáng tin khi được anh nắm.

Cô nắm lại bàn tay anh, gật đầu, không chậm trễ nữa, mặt hướng về phía Phương Trấn Nhạc và mặt đường, lưng hướng về sườn dốc rồi chậm rãi thả người xuống.

Mỗi bước chân của cô giẫm rất vững, xác định đất dốc dưới chân đủ chắc chắn mới hạ chân xuống, sau đó lại tiếp tục dịch xuống nữa, thẳng đến khi Phương Trấn Nhạc ngồi xổm xuống duỗi dài tay, có thể thả đến khoảng cách lớn nhất mà anh cố được thì cô mới dừng chân, không xuống thêm nữa.

Một cánh tay của người đàn ông cầm đèn pin, chiếu về phía cái áo khoác tây trang đó.

Nhân viên vệ sinh đứng bên cạnh cũng giúp bật đèn pin.

Nhìn cô cảnh sát xinh đẹp cao gầy Dịch Gia Di làm việc vừa không ngại trên sườn dốc nhiều bùn vừa không lo lắng bụi cây cứa vào quần áo, to gan lại nhanh nhẹn, ông ta không nhịn được mà khâm phục, lúc cúi đầu còn nói liên tục: “Thật lợi hại, ôi chao, cẩn thận bước chân nhé madam.”

Dịch Gia Di nhặt một cành cây lên, vén bụi cây che chắn tầm nhìn, cẩn thận quan sát rồi mới quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, tây trang quả thật bị dao đâm thủng, màu đỏ xung quanh lỗ thủng rất giống máu tươi, hình như trên cành cây phía sau cũng có máu… có giọt máu vuông góc, cũng có giọt máu ở trạng thái bắn nghiêng.

Bên đó có bụi cây có dấu vết bị đè gãy, chắc hẳn là đi từ bên đó xuống.

Có… hình như có dấu chân của hai người.

Bên đó còn có chất lỏng màu đỏ… rất nhiều.”

Dịch Gia Di vừa quan sát vừa chỉ cho Phương Trấn Nhạc chiếu đèn pin về vị trí mà cành cây cô đang cầm trong tay chỉ tới.

Cùng với tầm nhìn mở rộng, thông tin mà cô nhìn thấy càng nhiều hơn, sức nắm lại bàn tay anh cũng lớn hơn.

Nhân viên vệ sinh nghe được báo cáo quan sát của Dịch Gia Di lại không nhịn được mà cảm thán: “Madam thật chuyên nghiệp, có phải có người bị hại không?”

Dịch Gia Di cũng không đáp lại lời của nhân viên công tác, Phương Trấn Nhạc tiếp nhận tin tức đủ nhiều lập tức kéo bàn tay nhỏ của cô, giật về sau: “Về đi.”

“Phải báo cảnh sát sao, anh Nhạc?” Dịch Gia Di mượn sức của anh, giẫm lên sườn núi nghiêng, bò lên trên.

Phương Trấn Nhạc chỉ dùng sức vài lần đã dễ dàng kéo được cô lên.

Khi giẫm lên mặt đường bê tông, Dịch Gia Di vẫn chưa thích ứng được với mặt đường bằng phẳng, cơ thể hơi nghiêng tới, Phương Trấn Nhạc lập tức duỗi tay đỡ vai cô.

Dịch Gia Di vì để mình đứng vững cũng theo bản năng bám vào cánh tay anh, dưới bụng ngón tay cảm giác được đường nét cơ bắp cứng rắn, ấm áp và hữu lực, cũng giống như bàn tay anh đều truyền tới tín hiệu đáng tin.

Khi được anh nắm tay thả xuống sườn dốc, trong lòng Dịch Gia Di rất vững vàng, không hề sợ anh không giữ được mình một tí nào, càng không lo lắng mình sẽ ngã xuống dưới.

Vì có anh ở đây.

Đại khái bắt nguồn từ cảm giác an toàn mà Phương Trấn Nhạc vẫn luôn mang tới cho người, cho nên mọi người trong đội đều tin tưởng anh, chỉ cần anh nói không sao thì mọi người đều cảm thấy không sao.

Bởi vậy vừa rồi cô thậm chí không cảm thấy nguy hiểm và đáng sợ bao nhiêu.

Cô quay đầu lại nhìn sườn núi, vẫn rất dốc và tối đen, rớt xuống dưới nói không chừng sẽ thịt nát xương tan…

Dịch Gia Di nhìn Phương Trấn Nhạc, vì hai người đứng rất gần nhau nên cô phải ngẩng đầu rất cao mới có thể trông thấy đường cằm kiên nghị của anh, ánh mắt rời xuống chính là yết hầu với đường nét rõ ràng, nó hơi dịch một chút, Dịch Gia Di vội vàng thu lại tầm nhìn, lùi lại một bước thật nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment