Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 462 - Chương 462 - Tây Trang Hoa Hồng 5

Chương 462 - Tây trang hoa hồng 5
Chương 462 - Tây trang hoa hồng 5

Chương 462: Tây trang hoa hồng 5

Màu sắc ấm áp của bầu trời dần nhạt đi, cầu vồng biến mất, xung quanh được bao phủ bởi màu tím nhạt sau đó chuyển dần sang màu tím đậm, rồi bị phủ thêm bởi màu xám, cuối cùng chìm vào trong màu đen pha với chút xanh nước biển.

Đỉnh núi yên tĩnh hơn nhiều so với thành phố, và khu biệt thự được bao quanh bởi cây cối xanh um trông có vẻ yên tĩnh khi không có ánh sáng mặt trời.

Đại khái thì mỗi một phú hào ở nơi này buổi tối sau khi về nhà đều có thể hưởng thụ vẻ yên lặng thanh tĩnh giống như trải qua kỳ nghỉ, không còn sự huyên náo của thành phố ồn ào, cũng không có ô nhiễm ánh sáng tràn ngập bởi ánh đèn neon bên dưới núi.

Được màn đêm của đại tự nhiên bao phủ nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Đây là lời cảm thán của Dịch Gia Di, nếu cô thật sự lên tiếng hỏi, đại khái Phương Trấn Nhạc sẽ cho cô một đáp án phủ nhận: Là quạnh quẽ và tĩnh mạch.

Khung xe Jeep rất cao, tầm nhìn càng tốt hơn chiếc xe của chú Cửu ở phía trước. Đèn trước của xe rất sáng, khi vòng sang trái, cỏ cây ở dưới sườn đồi trước mặt bên phải sẽ được chiếu sáng rõ như ban ngày.

Khi vòng đến lần thứ ba, đột nhiên đèn xe của Phương Trấn Nhạc chiếc đến một người đứng bên đường, anh vội vàng phanh xe giảm tốc độ, vòng qua người đi đường và chiếc xe máy của ông ta.

Nếu Phương Trấn Nhạc là một tài xế có chứng nổi điên trên đường thì chỉ sợ đã thò đầu ra chửi đối phương như tát nước rồi, tối rồi còn đứng ở ngã rẽ bên sườn đồi đúng là tự tìm đường chết.

Cũng may tuy rằng tính cách của sir Phương không tốt nhưng cũng không nóng nảy, anh liếc mắt nhìn đối phương với vẻ nghi ngờ, không chỉ không tức giận mà ngược lại còn giảm tốc độ quan sát kỹ đối phương.

Dịch Gia Di ngồi sau ghế phụ lái đột nhiên rướn người về trước, hai tay bám lên ghế của Phương Trấn Nhạc, thấp giọng nói: “Anh Nhạc, anh có nhìn thấy thứ ở dưới sườn núi đó không? Hình như là một chiếc áo khoác ngoài tây trang màu hoa hồng đỏ nhạt.”

Sở dĩ ông chú đó đứng ở góc bên đường hình như là đang khều cái gì đó.

Khu biệt thự đỉnh núi rất sạch sẽ, nhân viên vệ sinh đường phố sớm tối hai lần sẽ quét dọn đường ở đây, bảo dưỡng và duy trì sự sạch sẽ, ngày nào cũng sẽ dọn dẹp sạch toàn bộ rác trong phạm vi tầm nhìn hai bên đường, mặc dù dọn rác bên dưới sườn núi rất nguy hiểm nhưng các nhân viên cũng sẽ sử dụng thiết bị để làm.

Dù sao thì nhóm nhà giàu cũng nộp thuế rất cao, yêu cầu đối với môi trường ở cũng rất cao.

Cho nên về mặt logic, chắc hẳn không thể có thứ rác trông rõ ràng như thế rơi ở dưới sườn núi mà không có ai dọn dẹp.

Đặc biệt, thoạt nhìn hình như là một chiếc áo khoác, lại càng không chỉ đơn giản là rác thôi đâu.

Khi Dịch Gia Di mở miệng, Phương Trấn Nhạc đang vòng vào khúc cua, chậm rãi lái về khu vực an toàn bên đường.

Đỗ xe xong, anh quay đầu dặn dò mọi người một tiếng rồi cầm một chiếc đèn pin xuống xe, quay về kiểm tra thứ vừa rồi lướt qua rốt cuộc có phải là một chiếc áo khoác tây trang hay không.

Dịch Gia Di cũng nhảy xuống xe theo, sau khi dặn dò anh cả trông chừng Gia Như và Gia Tuấn, cô nhanh chân đuổi theo bước chân của Phương Trấn Nhạc, đi dọc bên mép đường và nhìn khu vực hình quạt được bao phủ bởi đèn pin ở phía trước.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, biển ở phía xa đã thu bớt lại vẻ xinh đẹp và diễm lệ của nó mà giải phóng ra bóng đen sâu thẳm và thần bí, Dịch Gia Di liếc mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy sợ.

Cuối cùng khi đến khúc cua, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đứng sóng vai nhau, rốt cuộc cũng xác nhận được thứ màu nhạt rơi trên bụi cây đó chính là một chiếc áo tây trang nhạt màu.

Nhưng trên đó cũng không có hoa văn hoa hồng mà là những đốm màu đỏ, đều là lỗ thủng do dao cứa rồi bị máu tươi nhuộm đỏ.

“Có nhìn thấy ai khác không?” Dịch Gia Di trình thẻ công tác của mình ra, lập tức mở miệng hỏi.

“Không có, tôi chỉ nhìn thấy nó lúc đang dọn dẹp rác trên đường thôi, hình như là một chiếc áo dính máu đó, madam.” Hóa ra người qua đường này chính là một nhân viên vệ sinh lái xe máy tới dọn đường buổi tối.

Phương Trấn Nhạc cởi áo khoác ngoài vắt lên đầu xe máy của nhân viên vệ sinh, định trượt xuống dốc điều tra bên dưới, làm rõ xem có phải cái áo khoác tây trang đó bị máu nhuộm sau khi người mặc nó bị đâm hay không?

Dịch Gia Di nhìn sườn núi bên dưới đường, bên dưới toàn là bụi cây, dáng người của Phương Trấn Nhạc cao lớn cường tráng, nếu muốn xuống dưới rất khó xuyên qua nên cô kéo đối phương lại, mở miệng nói: “Anh Nhạc, tôi nhỏ hơn anh, để tôi xuống xem sao cho.”

Bình Luận (0)
Comment