Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 461 - Chương 461 - Tây Trang Hoa Hồng 4

Chương 461 - Tây trang hoa hồng 4
Chương 461 - Tây trang hoa hồng 4

Chương 461: Tây trang hoa hồng 4

Đánh được vài ván như vậy đột nhiên Tam Phúc vỗ bàn, tức giận chỉ vào Tôn Tân: “Chàng trai đậu hũ! Cậu chơi xấu! Ván nào cũng nhường Thập Nhất.”

Anh ta đã nhìn ra rồi! Tuyệt đối không sai đâu!

Tiểu tử Tôn Tân này chỉ đang nịnh nọt chủ nhà nhỏ là Dịch Gia Di thôi, chắc chắn là có chuyện này rồi.

“Tôi không có…” Tôn Tân lập tức ngồi thẳng người, gương mặt đỏ bừng lên, liên tục xua tay.

“Sao lại nói là nhường tôi, là tôi may mắn.” Dịch Gia Di chống hai tay lên bàn, cười hì hì nhìn Tam Phúc: “Anh Tam Phúc, đưa tiền đưa tiền.”

“Ha, chàng trai đậu hũ!” Tam Phúc vừa đưa tiền vừa nổi giận.

Vừa nghĩ đến Tôn Tân có thể đảm bảo bản thân không thua tiền dưới tình huống nhường Dịch Gia Di, quả thật là đã tính toán rõ ràng những người khác trên bàn mạt chược mà.

Mấu chốt là Tam Phúc rõ ràng nhìn ra được Tôn Tân cố tình nhường, nhưng lại hoàn toàn không biết đối phương đã làm được thế nào, cũng không nghĩ ra được phải hóa giải thế nào.

Thật tức chết đi được.

Quả nhiên anh ta vẫn thích hợp làm thám tử hơn, mấy trò chơi như đánh mạt chược này đối với anh ta mà nói thật sự quá khó!

“Có chơi xấu hay không… đều nằm trong quy tắc.” Tôn Tân yếu ớt giải thích, khi quay đầu đối diện với ánh mắt của Dịch Gia Di không nhịn được mà mím môi.

Hôm nay cậu ta với quý cô Dịch Gia Di cũng thắng được một khoản tiền lớn rồi.

“Sau này tôi phải dán một bảng chữ to trên cửa Dịch Ký: [Đừng đánh mạt chược với đầu bếp Tôn Tân] để nói cho mọi người biết mới được!” Tam Phúc đứng dây, duỗi thắt lưng, thở dài rồi bảo: “May mà chàng trai đậu hũ không tới sòng bạc, bằng không sau này sòng bạc Hương Giang đều sẽ có một quy tắc mới: “Cấm Tôn Tân vào!”

“Ha ha ha, nào có khoa trương như vậy chứ!” Dịch Gia Di cũng đứng dậy, vui vẻ xoay thắt lưng.

Sắc trời dần tối, mọi người chơi ở nhà Phương Trấn Nhạc hơn nửa ngày cũng nên giải tán để chủ nhà từ từ nghỉ ngơi.

Khi mọi người dọn bàn mạt chược, Dịch Gia Di lén lút đến trước mặt Tôn Tân, tay che miệng thì thầm: “Về sẽ mời em ăn kem! Mời hẳn hai cái!”

“Em thật sự không nhường…” Tôn Tân gãi đầu, làn da quanh mắt lại đỏ lên, vì gương mặt trắng nên bất cứ màu gì khác hiện lên trên mặt đều rất rõ ràng.

Dịch Gia Di lắc đầu, không đồng ý bảo: “Chàng trai đậu hũ, em rất không hợp để nói đối đâu đấy!”

Sẽ bị người ta nhìn cái là vạch trần gnay.

“…” Tôn Tân lúng túng, cười ngốc hì hì rồi cắm đầu giúp dọn đồ.

Mặt trời lặn về phía tây, trời, biển và thành phố đều nhuộm một màu vàng kim, ráng mây đỏ hồng, trông vô cùng diễm lệ.

Khi Dịch Gia Di dọn bàn ghế tình cờ quay đầu trông về phía xa, vừa vặn nhìn thấy mặt trời lặn về phía tây biển cả, hai hình tròn vành vạnh và đẹp như lòng đỏ trứng gà, một cái nổi lên mặt biển bằng phẳng, một cái lặn xuống dưới mặt biển yên ắng, tất cả đều đẹp như thế, đều tỏa ra những tia sáng đầy màu sắc lan dần ra…

Thật đẹp.

Cô đang nhìn biển nhìn mặt trời lặn, còn Phương Trấn Nhạc thì đang nhìn cô.

Những tia nắng mặt trời chiếu lên gò má láng mịn và mềm của cô gái trẻ, nhuộm lên một màu như son, lông mày, mắt và môi dường như đều trở nên càng thêm dịu dàng, trông rất xinh đẹp.

Một tay anh đút túi quần, một tay xách một cái ghế xếp nhựa chồng lên một cái ghế xếp nhựa, khóe môi nhếch lên, ánh mắt lại chuyển về phía Tôn Tân đang bận thu dọn lò nướng bên cạnh hồ bơi.

Làn da của chàng trai đậu hũ vốn rất trắng nhợt, mấy ngày này đại khái do được ăn no ngủ kỹ nên đã hồng hào hơn rất nhiều. Nét mặt càng sinh động hơn, vốn vẻ mặt nhát gan lại trở nên ôn hòa và bình tĩnh, ngũ quan tinh tế cũng càng rõ mắt hơn.

Đây đúng thật là một chàng trai xinh đẹp hiếm gặp một lần, giờ đang rúc trong Dịch Ký làm một đầu bếp món Tứ Xuyên, nếu đưa đến TVB đại khái cũng có thể nghiền áp một đám tiểu sinh.

Khóe môi của Phương Trấn Nhạc vô thức bị kéo thẳng, khi lại nhìn về phía Dịch Gia Di, ánh mắt trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Băng qua sân đi xuống bậc thang nhỏ, xuyên qua hàng cây cách âm mới đến đường cái.

Chú Cửu lái xe chở mấy người Tam Phúc đi, còn Phương Trấn Nhạc thì lái xe Jeep chở người nhà họ Dịch xuống núi đến trung tâm đi thuyền tới bến phà Thiên Tinh.

Đường núi được xây rất bằng phẳng, xoay vòng xuống núi, có thể nhìn thấy mặt trời xuống núi ở một góc độ khác.

Bình Luận (0)
Comment