Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 472 - Chương 472 - Bến Cảng Đỉnh Núi 1

Chương 472 - Bến cảng đỉnh núi 1
Chương 472 - Bến cảng đỉnh núi 1

Chương 472: Bến cảng đỉnh núi 1

“Hiểu rồi.” Phương Trấn Nhạc nói.

“Xét từ lượng máu kiểm tra được ở hiện tại, nếu thông qua xét nghiệm thuộc về cùng một người vậy khả năng cao là người này đã chết. Nhưng mấy thứ này đều phải đợi sau khi về cục cảnh sát làm xét nghiệm thì mới có thể xác định được. Sir Phương, tối nay cứ cho mọi người rút đội đi, sáng ngày mai sau khi chúng tôi về cục cảnh sát sẽ làm mấy xét nghiệm này ngay lập tức, thế nào?” Teresa vẫy tay ra hiệu cho A Uy và Morgan dọn thùng rời đi.

Phương Trấn Nhạc gật đầu, nói với vẻ chân thành: “Vất vả rồi, madam T.”

“Việc nên làm thôi, các đồng nghiệp của CID cũng vất vả rồi.” Teresa cười lễ phép rồi quay đầu đi về phía chiếc xe mà bọn họ lái khi tới.

“Kết thúc công việc thôi, mọi người đều vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc cũng đi về phía đám người chú Cửu: “Chú Cửu trên đường về nhà chú ý an toàn.”

“Ôi, nghe qua có vẻ lại là một hung án nữa.” Chú Cửu túm tóc, tự mát xa cho mình để nâng cao tinh thần, phía sau vẫn còn một đoạn đường phải đi, phải có tinh thần lên mới được.

“Hy vọng người bị hại vẫn chưa chết nhưng nếu không được đưa đến bệnh viện, dựa theo lời mà Teresa nói thì khả năng cao là không sống được.” Phương Trấn Nhạc nói xong lại phất tay: “Không nghĩ nữa, về nhà nghỉ ngơi cả đi, sáng ngày mai tôi lại sắp xếp cho mọi người đi phỏng vấn bệnh viện và các hộ dân cư ở đoạn đường Severn, đồng thời kiểm tra tình hình báo án mất tích ở khu vực Central này, lại căn cứ theo báo cáo của bộ phận giám định tìm kiếm thân phận của người bị hại.”

“Yes, sir.” Sau khi Lưu Gia Minh lớn tiếng đáp xong lại nói chúc ngủ ngon với Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, rồi mới quay về bên cạnh xe của chú Cửu.

Một chiếc xe bốn thám tử, đóng xong cửa xe quay đầu xuống núi, khi đi ngang qua Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di lại thò đầu ra khỏi cửa xe tạm biệt.

Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đứng sóng vai nhau giơ tay phải bái bai, động tác gần như giống nhau y như đúc.

Lưu Gia Minh rụt đầu về, trước khi chợp mắt nghỉ ngơi đột nhiên chớp mắt một cái, quay đầu hỏi Gary: “Anh thấy Thập Nhất với anh Nhạc có hy vọng không?”

“Bây giờ mới hỏi câu hỏi này, thân là thám tử, cậu không cảm thấy hổ thẹn hay sao?” Gary ngáp một cái, rõ ràng đã rất mệt rồi nhưng vẫn xốc lại tinh thần chế nhạo Lưu Gia Minh.

Chợp mắt thì vẫn phải chợp mắt rồi, nhưng loại chuyện chê cười anh em này đương nhiên quan trọng hơn.

“Á, là thật sao?” Lưu Gia Minh gãi đầu.

“Cơ mà tối nay người nhà họ Dịch tạm thời đều ở trong biệt thự lớn của anh Nhạc.” Gary nghiêng đầu, trong giọng điệu tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.

“Đúng vậy, một mình anh Nhạc ở nhà sẽ đau đầu nhưng tối nay chắc chắn sẽ không đâu. Cho dù mất ngủ thì cũng không đau nữa đi? Một phòng toàn người, nhân khí vượng đấy.” Chú Cửu đảo vô lăng, nhấn chân ga, nhìn đường và nhìn xung quanh… trong lúc bận rộn vẫn muốn tham gia tám chuyện.

“Có đôi khi nghĩ thử nếu như tôi là con gái và theo đuổi anh Nhạc, có phải cũng có thể vào ở trong căn biệt thự to của anh Nhạc không?” Gary không thể kiềm chế được suy nghĩ hão huyền của mình.

“Có ý gì thế? Có liên quan đến câu hỏi của tôi không? Tôi hỏi Thập Nhất với anh Nhạc, kiểu… có phải có gì đó không cơ mà?” Lưu Gia Minh như ruồi nhặng chà tay.

“Gì đó?” Gary nhướn mày cười khà khà, hơn nữa, rõ ràng là Lưu Gia Minh cậu đã kéo chủ đề đi hơi xa rồi đấy.

“Gì đó gì đó?” Tam Phúc cũng cười ha ha.

“Gì đó gì đó gì đó?” Chú Cửu đảo vô lăng hướng vào khúc cua cũng không nhịn được mà cười to.

“Có phải các anh đều biết gì đó rồi không?” Lưu Gia Minh bị ba người trêu chọc chỉ có thể nổi giận đùng đùng, siêu lớn tiếng gào lên.

“Muốn biết không?” Gary hỏi.

“Muốn, nói đi.” Lưu Gia Minh bám vào ghế ngồi của Tam Phúc, vô cùng hứng thú hỏi, nghe thấy có biến là anh ta không buồn ngủ nữa.

“Dựa vào mắt mình mà nhìn đi.” Chú Cửu cười, đáp lời thay Gary.

“Chậc!” Lưu Gia Minh phất tay, dựa vào ghế ngồi, cậu ta khoanh tay nghiêng đầu, tròng mắt đảo như bi, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Đám người này đều dựa vào nhìn thì tính là gì đâu, có thể thẩm vấn cơ mà.

Nhân chứng Dịch Gia Như chắc chắn không thể hỏi vì câu trả lời của cô gái nhỏ rất có khả năng sẽ mập mờ dàn trải, chạy lệch đến Đại Tây Dương…

Một người trong cuộc thành thật như Dịch Gia Di chắc chắn sẽ không nói dối.

Cậu ta quyết định sẽ quay đầu hỏi thẳng Dịch Gia Di.

Nghĩ như vậy, tầm nhìn của Lưu Gia Minh liếc qua ba người khác trên xe, làm thám tử chỉ dựa vào quan sát làm sao mà được? Còn phải đi phỏng vấn, kiểm tra sàng lọc, tìm nhân chứng mà hỏi chứ, còn có cách trực tiếp nhất đương nhiên là hỏi bản thân người trong cuộc rồi.

Vẫn là Lưu Gia Minh cậu ta thông minh nhất, khà khà.

Bình Luận (0)
Comment