Chương 473: Bến cảng đỉnh núi 2
Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di tạm biệt các thám tử tổ B rồi lại đón tiểu đội cảnh khuyển.
Người huấn luyện chó đi đến trước mặt, dẫn đầu kính chào và chào hỏi Phương Trấn Nhạc, sau đó báo cáo: “Cảnh khuyển đã tìm kiếm nhưng gần đây không có nhiều mùi thuộc về người bị hại và hung thủ, khu vực gây án chủ yếu chắc hẳn vẫn là chỗ này.”
Nói xong, người huấn luyện chó duỗi tay chỉ một khu vực cho Phương Trấn Nhạc nhìn, sau đó tiếp tục báo cáo: “Không tìm thấy thi thể hoặc là manh mối khác, liệu có khả năng sau khi nạn nhân và hung thủ xuống xe xung đột xong lại trở về xe không?”
“Cực có khả năng là như vậy, tối nay vất vả cho mọi người rồi.” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai người huấn luyện chó.
Dịch Gia Di thì ngồi xổm xuống, dưới sự cho phép của người huấn luyện chó mới sờ đầu chú chó chăn cừu Đức Thập Nhất uy phong, đang ngồi bên chân người huấn luyện chó.
Chú chó Thập Nhất vốn mang vẻ mặt nghiêm túc mới được sờ có hai cái đã không nhịn được mà thè lưỡi, cái đuôi sau người cũng không chịu an phận mà bắt đầu quét đất.
Sau khi mọi người thân thiện tương tác xong, người huấn luyện chó dẫn cảnh khuyển tạm biệt và xuống núi.
Tại khúc cua đường Severn trên đỉnh núi, cuối cùng chỉ còn lại Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, hai người nhìn theo dòng xe lái đi rồi đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngáp dài một cái.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Vì thế hai người chậm rãi đi đường, thuận theo đường núi đi lên.
Trong tay Dịch Gia Di còn cầm cây gậy bóng chày phòng thân mà Phương Trấn Nhạc đưa cho cô, không nhịn được mà tưởng tượng, nếu lúc này có người lái xe qua nhìn thấy tổ hợp của cô và tráng hán anh Nhạc như vậy nhất định sẽ tưởng là băng cướp đường.
Đỉnh núi vốn yên tĩnh vào sáng sớm giờ trông lại càng tĩnh lặng kinh người hơn. Gió núi thổi qua cây cối vang xào xạc, toàn bộ âm thanh đều bị phóng to lên, đoạn đường này mập mờ ánh đèn, xung quanh đều là cây cối đang giương nanh múa vuốt, cái bóng đổ xuống đan xen vào nhau, toàn bộ âm thanh của đại tự nhiên đều nghe có vẻ giống một loại tiếng quái dị nào đó.
Đột nhiên mấy bộ phim kinh dị từng xem trước đây đều thức tỉnh trong trí nhớ, Dịch Gia Di nhìn đông nhìn tây, cứ cảm thấy mấy chỗ tối tăm này giống như quái vật đang ẩn núp, đợi thời cơ hành động.
Lúc này cũng may mà có Phương Trấn Nhạc ở bên cạnh, bằng không cho dù có cầm cái gậy bóng chày thì Dịch Gia Di chắc chắn cũng sẽ vì sợ ma, sợ tối mà chạy như điên một đường, nào còn đi chậm nhàn nhã như vậy, còn có thể thi thoảng quay đầu thưởng thức cảnh biển và sao trời trên đỉnh đầu buổi tối nữa chứ.
“Sáng sớm mai tôi sẽ lái xe đưa cô đến cục cảnh sát trước, rồi lại đến Thâm Thủy Phụ đưa anh Gia Đống đến Dịch Ký, sau đó chở hai đứa nhỏ đi học.” Phương Trấn Nhạc thật lâu không lên tiếng hóa ra là đang lên kế hoạch thời gian và thứ tự đưa mọi người đi làm và đi học.
“Cảm ơn anh Nhạc.” Dịch Gia Di giậm chân, quay đầu hỏi anh Nhạc: “Có muốn chạy bộ về không?”
“Thi sao?”
“Không, không khí ở trên đỉnh núi tốt như vậy, cũng không có người đi đường và xe cộ, không chạy bộ một chút cho khỏe người thì đáng tiếc quá.”
“Mới tờ mờ sáng, đã thức đêm lại còn chạy bộ, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không dưỡng sinh.”
“Ồ… hình như đúng thật.” Thế này có tính là chăm sóc sức khỏe kiểu điều khiển học không? Là kiểu thức đêm muộn nhất rồi đắp mặt nạ đắt nhất đó…
Vì thế hai người lại yên lặng, đại khái là vì quá mệt mỏi nên chẳng ai gợi lên chủ đề gì cả.
Cứ yên lặng đi như thế, giống như muốn đi đến chân trời góc bể vậy.
Dịch Gia Di bắt đầu buồn ngủ thì cuối cùng cũng đến biệt thự lớn Severn 8 của anh Nhạc.
“Nhân lúc bây giờ buồn ngủ đi tắm một cái rồi từ từ ngủ một giấc đi, ngày mai còn có việc phải làm.” Phương Trấn Nhạc đưa Dịch Gia Di đến cửa phòng tắm, giúp cô chuẩn bị khăn tắm và đồ đạc mới, dặn dò một tiếng rồi lùi ra ngoài.
Dịch Gia Di mơ màng gật đầu, khóa cửa xong bắt đầu cởi quần áo đi tắm.
Mặc cái áo phông mới mà Phương Trấn Nhạc cung cấp vào, cô cúi đầu nhìn, to đến mức gần như có thể che cả đầu gối, rõ ràng cô cũng được tính là một cô gái khá cao, nhưng mặc áo phông của anh Nhạc vào lại vẫn có thể có loại hiệu quả này.
Tránh vết thương ở bàn tay và mé trong ngón tay bị mài rách, cô cầm khăn lông mới lau tóc, vừa đẩy cửa phòng tắm vừa đi ra khỏi phòng, phát hiện ra ở cửa đặt một cốc nước ấm, cầm lên lắc thử, bên trong lại toàn là nước ấm.