Chương 497: Số sáu đường Severn 5
Mong muốn tìm được nhân chứng, sau đó biết được nghi phạm lái xe gì, có đặc điểm ngoại hình thế nào.
Nhưng cả buổi chiều bôn ba, đế giày đi đến mòn cả rồi cũng không có được thông tin hữu dụng gì cả, hộ dân cư trên đỉnh núi quá ít, không giống Thâm Thủy Phụ một mét vuông có mười người chen chúc, nếu trên làn đường chính xảy ra chuyện, túm một cái cũng có cả một lố nhân chứng.
Buổi tối mọi người sắp xếp lại manh mối mà bản thân thu thập được ở nhà anh Nhạc, sau khi kết thúc công việc, chú Cửu đếm nhân số.
Dịch Gia Di, Lưu Gia Minh, còn có một viên cảnh sát mặc quân trang Từ Thiếu Uy, có thể nhét hết vào trong xe của ông ta, nên ông ta bảo Phương Trấn Nhạc đang bước ra ngoài cửa cùng dừng bước.
“Tôi chở bọn họ xuống núi rồi đưa họ về nhà là được, sir Phương đừng dày vò mình nữa, cũng đừng về cục cảnh sát tăng ca, ở nhà từ từ nghỉ ngơi đi.”
Phương Trấn Nhạc lại vẫn như thường khoác áo khoác vào rồi cùng mọi người đi ra cửa, đối diện với ánh mắt nghi ngờ của chú Cửu, anh cười bảo: “Chú Cửu đưa những người khác đi đi, Thập Nhất có thể giao cho tôi, tối hôm nay nhất định phải tới Dịch Ký ăn cơm tối, tôi đã đồng ý với Gia Như và Gia Tuấn sẽ tới ăn đồ ăn vặt mà tụi nhỏ mang về từ cổng trường của mình rồi.”
Nghe nói là vô cùng ngon, là loại mà anh chắc chắn chưa từng ăn bao giờ.
Chú Cửu nhướn mày, sau đó tươi cười gật đầu, sau khi tạm biệt sir Phương và Dịch Gia Di, tay trái của chú Cửu khéo Lưu Gia Minh, tay phải kéo Từ Thiếu Uy, cũng không hề quay đầu mà sải bước đi thẳng đến khu đỗ xe ở đường Severn.
Dịch Gia Di giẫm lên cầu thang nhỏ, ngồi lên xe Jeep của anh Nhạc, sau khi thắt dây an toàn lại ngoan ngoãn dựa lên ghế phụ lái siêu to và thoải mái.
Sau khi xe Jeep khởi động, cô quay đầu hỏi Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc đồng ý với bọn họ khi nào vậy?”
Các em nhà mình đều có bí mật với lãnh đạo của mình cơ đấy, khả năng xã giao của hai đứa nhỏ này đỉnh thật.
“Buổi sáng trên đường đưa tụi nhỏ đi học, bọn trẻ chê cười tôi chưa từng được ăn gì cả, sau đó nói muốn chọn mấy món ngon mà tôi chưa từng thấy cho một người đáng thương như tôi.” Phương Trấn Nhạc nghiêm túc đáp.
“Ha ha ha.” Dịch Gia Di bị chọc cười, hai đứa nhỏ cũng quá… dám nói đi.
Đêm tối đầy sao phủ khắp màn trời đầy dặc giống như một dải lụa đẹp đẽ nhất, thêu lên bằng mộng đẹp, lấp lánh ánh ngọc.
Khoác một chiếc áo sao trời như thế, chiếc xe Jeep lớn một đường lái về phía Thâm Thủy Phụ, tới cuộc hẹn nhỏ ngon miệng với hai người bạn nhỏ.
…
Món ăn vặt ở cổng trường học mà Gia Như thích nhất hóa ra là trứng cút nướng muối, trước khi Phương Trấn Nhạc tới, cô ta đã ngồi trong cửa hàng, cẩn thận bóc từng quả trứng cút một rồi đặt vào trong hộp giữ nhiệt, đợi anh tới ăn.
Món mà Gia Tuấn thích nhất thì lại là bánh quy tim xốp thơm giòn, điểm tâm vừa ra khỏi lò thậm chí còn nóng phỏng mồm, Gia Tuấn há miệng, ngồi xe buýt một đường mang về Dịch Ký, lại định đặt vào trong lò vi sóng cho quay liên tục, sợ chúng nguội lại không xốp nữa, cậu bé vẫn luôn kiễng chân trông về phía cửa Dịch Ký với vẻ nôn nóng, đợi khi Phương Trấn Nhạc dẫn Dịch Gia Di chậm rãi đi vào, Gia Tuấn lập tức như viên đạn bắn tới, kéo cánh tay của Phương Trấn Nhạc chuồn mất.
Cuối cùng cũng đưa được anh Nhạc tới trước lò vi sóng, nhìn đối phương ăn bánh, cắn một miếng xốp giòn, lúc này gương mặt mới giãn ra.
“Nếu như anh Nhạc nếm thử cái vừa mới ra lò ở cổng trường bọn em, như vậy mới gọi là ngon.” Gia Tuấn dựa vào bên quầy thu ngân với vẻ hài lòng thỏa mãn, gương mặt vui vẻ.
Chú bé nhỏ trong nháy mắt này ngược lại hơi giống với phụ huynh đợi con mình về nhà ăn miếng cơm nóng hổi.
Phương Trấn Nhạc ăn hai cái bánh quy tim xong, quay đầu nhìn vẻ mặt này của Tiểu Gia Tuấn: “…”
Tâm trạng thật phức tạp.
Sau khi Gia Tuấn cống hiến bảo bối xong, lại đến lượt Gia Như.
Phương Trấn Nhạc cho ba, bốn quả trứng cút nướng muối vào miệng, vội dựng ngón cái dưới ánh mắt mong chờ của Gia Như, thẳng thắn khen “ngon, vị ngon”, Gia Như cười khà khà, lúc này mới chia một ít trứng cút đã bóc vỏ xong từ trong hộp, đưa cho Dịch Gia Di và những người nhà khác.