Chương 498: Số sáu đường Severn 6
Ngay cả Đinh Bảo Thụ bận trước bận sau đi ngang qua cũng được Gia Như nhét cho hai quả trứng cút trắng mịn đàn hồi vào trong miệng. Vì không nỡ nhai miếng to rồi nuốt nên Đinh Bảo Thụ giữ hai quả trứng lại, một quả nhét bên quai hàm trái, một quả nhét quai hàm phải, cẩn thận nhấm nháp vị, giống hệt một con cá vàng nhỏ phồng má phun bong bóng ùng ục ùng ục vậy.
Sau bữa cơm, Phương Trấn Nhạc và người nhà họ Dịch tạm biệt nhau nhưng anh không về nhà mà thuận đường về văn phòng tổ B, sắp xếp manh mối hiện có của vụ án lên bảng trắng, thẳng đến tận nửa đêm.
Khi rời khỏi cục cảnh sát tình cờ gặp được Trần Quang Diệu của bộ phận giám định ở cửa.
“Có vụ án sao?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày.
“Giải phẫu một vụ tự sát, bị chân vịt cắt thành từng khối thi thể, không thể cho ra được báo cáo giải phẫu chi tiết thì làm sao giải thích thi thể bị cắt nát là tự sát được chứ?” Trần Quang Diệu cào mái tóc ngắn, hít một hơi không khí trong lành bên ngoài phòng mới cảm thấy tâm trạng nghẹn cả một ngày trong phòng giải phẫu được thả lỏng một chút.
Cùng bước về phía nhà để xe, anh ta cũng thuận miệng hỏi chuyện Phương Trấn Nhạc: “Tuần sau hay là tháng sau phỏng vấn đề xuất nội bộ thế?”
“Tháng sau.” Phương Trấn Nhạc xoa mũi, sau khi tạm biệt Trần Quang Diệu, anh lái xe Jeep của mình về nhà.
Khi lái lên đường Severn vòng lên đỉnh núi, anh đặc biệt giảm tốc độ, hy vọng nhìn thấy người khả nghi nào đó trên đường, tưởng tượng có thể hung thủ trong vụ án lần này là một người đặc biệt thích săn phú hào trên đường Severn.
Nhưng thẳng đến khi vòng vào gara nhà mình, anh cũng không gặp được một chiếc xe hơi kỳ lạ nào hết.
Đến tận khi tắm xong và nằm lên giường, anh vẫn đang tưởng tượng rốt cuộc thi thể đã bị ném đi đâu rồi?
Tại sao hung thủ lại giết chết ông Triệu ở biệt thự số sáu đường Severn?
…
Tiếng hỗn loạn bên ngoài căn nhà dần yên tĩnh lại, những người nhà họ Dịch khác đã ngủ, chỉ có thư phòng nhỏ là vẫn còn sáng ánh đèn.
Dịch Gia Di ngồi trước bàn học, trước mặt một trải tờ giấy trắng A4 giống với bảng trắng ở cục cảnh sát, có thể tùy tiện viết lung tung, rất hỗ trợ khai thông suy nghĩ.
Cái bàn lớn được đặc biệt làm trước khi chuyển nhà rất hợp ý người, tuy rằng Dịch Gia Di cảm thấy vẫn có thể to hơn nhưng chịu giới hạn từ kích cỡ của ngôi nhà nên thế này đã là tốt lắm rồi.
Cô mở mấy quyển sách để bên trên, quyển này đè lên quyển kia, trên mỗi một trang đều có một vài điểm kiến thức có lẽ sẽ hữu dụng.
Vụ án lần này khác với mỗi một vụ án trước, Dịch Gia Di rất quý trọng cơ hội học hỏi như vậy.
Vì không nhìn thấy dòng chảy hình ảnh, sau khi cảm giác lo lắng và hoảng hốt rút đi, thay vào đó quan sát bằng lý trí sẽ nghĩ đến câu nói ‘phiền não tức Bồ Đề” này, khi người gặp phải khốn cảnh, để thoát khỏi khó khăn sẽ không thể không suy nghĩ sâu xa hơn, quá trình suy nghĩ này thật ra là một cơ hội trưởng thành hiếm có.
Dịch Gia Di muốn từ từ nắm bắt, cũng muốn từ từ lĩnh hội góc nhìn và lối tư duy của các thám tử bình thường đứng trong vụ án.
Thẳng cho đến bây giờ, thật ra phía cảnh sát vẫn chưa xác định được nạn nhân liệu đã chết hay chưa?
Nhưng pháp y của cục cảnh sát Central đã cho một bản báo cáo suy đoán nạn nhân đã chết, hơn nữa vợ của nạn nhân cũng báo cáo mất tích và thành lập án.
Một chiếc áo tây trang dính máu treo trên sườn dốc bên ngoài khúc cua lớn đường Severn, một vài dấu chân, một ít vết máu, một vài manh mối vụn vặt.
Vết máu bắn trong căn biệt thự số sáu đường Severn, dấu vân tay trên mảnh vụn thủy tinh để lại, dấu chân trong sân, phán đoán về kiểu xe mà hung thủ đã lái của bộ phận giám định…
Sau khi ghi chép xong toàn bộ manh mối đã biết, Dịch Gia Di cắn đầu bút chuẩn bị bắt đầu thả trôi trí tưởng tượng.
Nhưng lại chợt có hơi lo lắng vì chú Cửu đã từng nói, giai đoạn đầu của tình tiết vụ án tốt nhất đừng tùy tiện đặt giả thiết, đây là đại kỵ của thám tử.
Phương pháp mà các thám tử trinh thám hình sự thường sử dụng thật ra là phương pháp quy nạp, chứ không phải là suy luận.
Đó là tập trung toàn bộ manh mối và quy nạp manh mối với một cảm quan chỉnh thể. Không tùy tiện đưa ra kết luận mà sẽ kiểm tra toàn bộ chứng cứ đã biết với hình thức mở. Trong quá trình này thậm chí phải tránh sinh ra bất cứ sự tưởng tượng nào.
Đây là sợ các thám tử sẽ bị sự tưởng tượng vô biên vô hạn dẫn lệch hướng, khiến cho đội cảnh sát làm quá nhiều việc vô dụng.