Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 500 - Chương 500 - Số Sáu Đường Severn 8

Chương 500 - Số sáu đường Severn 8
Chương 500 - Số sáu đường Severn 8

Chương 500: Số sáu đường Severn 8

Dịch Gia Di lật sổ ghi soàn soạt, kiểm tra lại ghi chép về công việc của cô đối với anh Nhạc lúc trước, sau đó tay đè lên sổ ghi chép, ghi lại đơn giản lên tờ giấy A4 trải ra:

[Một, điều tra trọng điểm toàn bộ các mối quan hệ của ông Triệu, ông ta và những nữ giới nào có quan hệ không đứng đắn, tình hình qua lại thiên thiết chính đáng và không chính đáng, đều phải thu thập và phỏng vấn.]

Sau đó Dịch Gia Di tưởng tượng đến bộ dáng khi nghiêm mặt của Phương Trấn Nhạc, đứng dậy chỉ ra giá sách nhỏ phía sau, thấp giọng nói: “Tam Phúc, cậu dẫn Gia Minh và Gary đi hỏi tài xế, thư ký, trợ lý, cấp dưới và bạn bè có quan hệ khá tốt của ông Triệu, xem ông ta với mấy nữ giới nào… ừm, và cả nam giới có quan hệ không đường hoàng.”

Lúc này Tam Phúc, Gia Minh và Gary chắc hẳn sẽ lập tức đứng dậy, đứng thẳng người rất tiêu chuẩn trước mặt anh Nhạc, kính chào và lớn tiếng hô “yes, sir” sau đó quay người chạy ra ngoài phỏng vấn.

Đợi đám người Tam Phúc lấy được danh sách nhân tình và những người có quan lại thân thiết của ông Triệu, lại phái đám người Tam Phúc đi gọi điện mời nhưng người này tới phòng thẩm vấn của cục cảnh sát lấy lời khai.

Đương nhiên, cách thẩm vấn gọi điện mời đối phương tới cục cảnh sát này có khả năng sẽ khiến người bị thẩm vấn suy nghĩ trước nên phản ứng thế nào, tăng độ khó thẩm vấn lên.

Nếu lo ngại tình hình này xảy ra, còn có thể trực tiếp hỏi địa chỉ của những người này, đám người Tam Phúc có thể tới thẳng cửa phỏng vấn lấy lời khai.

Dịch Gia Di nghĩ rõ ràng mấy điểm này, lại mím môi nhìn giá sách nhỏ cười một lúc, sau đó vỗ lên giá sách, hài lòng nói một tiếng “ngoan lắm” rồi lại ngồi về bàn học, cúi đầu viết điểm thứ hai:

[Hai, đến công ty của ông Triệu phỏng vấn cấp dưới, người hợp tác, trợ lý… của ông ta xem có công ty cạnh tranh, hạng mục cạnh tranh và người cạnh tranh… hay không, sau đó căn cứ theo danh sách hỏi được lần lượt lấy ghi chép.]

Sau khi cất bút, Dịch Gia Di lại đứng dậy, đối diện với một bức tường khác, học theo bộ dáng của anh Nhạc, thấp giọng nói một cách uy phong lẫm liệt: “Chú Cửu, Gia Di, và cả Từ Thiếu Uy vừa mới tới, ba người các chú đi tới công ty của ông Triệu tìm người có quan hệ cạnh tranh với ông ta, đúng rồi, lại kiểm tra tình hình tài chính của ông Triệu, xem có tình huống mượn tiền ở bên ngoài hay không, hoặc là dòng tiền của công ty xảy ra vấn đề phải vay ngân hàng hoặc bên cho vay nặng lãi không?”

Học anh Nhạc xong, Dịch Gia Di lại bước một bước đến chân tường, quay người về phía vị trí mà vừa rồi cô bắt chước anh Nhạc đứng ở đó rồi kính chào, cũng đáp một cách cung kính và lễ phép: “Yes, sir.”

Sau đó lại vòng đến bên bàn lấy một cái bút gài lên vành tai mình, giả bộ cây bút này là một điếu thuốc, tiếp đó học bộ dáng lười biếng của chú Cửu nghiêng người qua một bên, gật đầu đáp: “Không thành vấn đề, anh Nhạc.”

Nói xong còn lấy cái bút trên vành tai xuống, ngậm bên miệng nhưng không châm lửa. Đây là vì gần đây chú Cửu đang cai thuốc, cho dù có cài thuốc lên vành tai thì cũng chỉ có thể ngậm cho đã ghiền chứ không thể hút.

Sau vài giây, Dịch Gia Di ném cây bút lên bàn, hồi tưởng lại đồng đội mới Từ Thiếu Uy này.

Dáng người cao hơn trung bình, khi đứng thẳng người rất thẳng tắp, chân hơi hướng chữ bát, bàn chân đứng trên mặt đất trông rất vững, sau đó bàn tay thường theo thói quen đè lên hông, cách lớp áo ấn lên súng phối.

Đôi mắt tròn dài trừng thật to, trông có vẻ tinh thần phấn chấn, sau khi đối diện với người khác sẽ theo bản năng mỉm cười giống như rất muốn để lại ấn tượng thân thiết với người khác.

Đôi mắt cong lại, khóe mắt sẽ hằn ra vài nếp nhăn khi cười.

Thật ra cho dù anh ta có cố gắng giảm thấp tính công kích của mình nhưng không biết là vì ánh mắt sắc bén hay là thế nào mà Dịch Gia Di không cảm thấy anh ta là một người dễ tính.

Cho dù nụ cười có thể lừa người ánh mắt sẽ không.

Dịch Gia Di đứng thẳng người, tay ấn lên hông, rất thẳng người, hơi hất cằm rồi nở nụ cười, khi cong mắt lại vẫn khiến mắt phải trừng to, giống như bé trai giả cười đối diện với phía trước, đóng giả Từ Thiếu Uy, nói một tiếng: “Yes, sir.”

Cảm thấy mình học rất giống, đột nhiên Dịch Gia Di cười khà khà, cảm thấy rất hài lòng.

Cô vẫn rất biết quan sát người khác đấy chứ, thật đúng là một hạt giống thám tử giỏi.

Đang lúc đắc ý thì Gia Như rời giường đi vệ sinh bất chợt trừng mắt, thò đầu vào với vẻ mặt sợ hãi, cô ta nhìn xung quanh thư phòng, run rẩy hỏi: “Chị cả, chị… chị đang nói chuyện với ai đấy?”

Dịch Gia Di không đề phòng mình đang ở trong thư phòng tự biên tự diễn sẽ bị bắt gặp, cũng sợ hết hồn.

Cô ôm ngực, mắt to trừng mắt nhỏ với Gia Như một lúc, Gia Như như chợt hiểu ra, đè thấp lông mày, đi tới ôm Dịch Gia Di với vẻ mặt đau lòng: “Chị cả, làm thám tử chắc chắn áp lực rất lớn đúng không? Chúng ta đi ngủ đi, đừng nghĩ nữa. Ngủ một giấc, nhé? Tỉnh lại ngày mai sẽ tốt hơn, có được không?”

Dịch Gia Di được em gái ôm, vừa định mở miệng giải thích mình chỉ đang bắt chước các thám tử tổ B thôi, còn định biểu diễn cho em gái xem để em gái đánh giá màn bắt chước dựa vào quan sát mà làm của cô có giống không.

Nhưng vừa mới hé miệng, trong đầu đã xẹt qua lời của em gái, đột nhiên cô phản ứng lại…

Hả, không phải Gia Như cho rằng mình bị công việc ép đến mức thần trí không rõ đấy chứ?

Bình Luận (0)
Comment