Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 504 - Chương 504 - Còn Ai Nữa

Chương 504 - Còn ai nữa
Chương 504 - Còn ai nữa

Chương 504: Còn ai nữa

Một thông tin khác là Triệu Đông Sinh đang cạnh tranh một khu đất ở bán đảo Vịnh Thanh Thủy với một xí nghiệp kinh doanh thuộc da, hai vị chủ tịch đều rất coi trọng giá trị của bán đảo Vịnh Thanh Thủy thân là khu cộng đồng cao cấp mới, chuẩn bị mua lại rồi từ từ quy hoạch và xây dựng một phen, sau đó bán cho những tay nhà giàu mới nổi ở Hương Giang chưa thể mua được biệt thự ở khu cũ trên đỉnh núi, lại đầy tiền trong túi mà không biết tiêu ở đâu.

Ông tổng kinh doanh thuộc da tên là Châu Tân Hội, ba mươi chín tuổi, trước đây có kinh nghiệm lăn lộn trong tổ chức, sau này tẩy trắng bắt đầu làm ăn đường hoàng, tích góp ít tiền tài sau này muốn chen chân vào ngành bất động sản Hương Giang nghe nói có thể kiếm được vô cùng nhiều tiền.

Theo như các cấp dưới của Triệu Đông Sinh miêu tả thì Châu Tân Hội thật ra là một thằng khốn rất không nói lý lại ngang ngược hung dữ.

Dịch Gia Di vẽ dấu móc lên sổ, lại hỏi mấy người nữa, hỏi rất nhiều câu hỏi hoặc thật sự có liên quan hoặc chỉ là đạn sương mù, rồi mới dẫn Từ Thiếu Uy rời đi.

Trước khi ngồi lên xe buýt hai tầng, Dịch Gia Di quay đầu hỏi Từ Thiếu Uy: “Trừ Châu Tân Hội ra, Triệu Đông Sinh còn có một đối thủ cạnh tranh nữa, anh biết là ai không?”

Từ Thiếu Uy sững sờ, anh ta đang cân nhắc tình hình của Châu Tân Hội, suy diễn nếu anh ta là Châu Tân Hội sẽ sắp xếp giết chết Triệu Đông Sinh này thế nào.

Đột nhiên bị Dịch Gia Di kiểm tra, anh ta ngây người rất lâu mới lắc đầu: “Còn ai nữa?”

Khi phỏng vấn, rõ ràng chỉ có mỗi một đối thủ cạnh tranh là Châu Tân Hội thôi mà? Sao còn có người khác nữa?

“Anh nghĩ thử mà xem.” Dịch Gia Di nhắc nhở: “Cạnh tranh giữa những người đàn ông.”

“Triệu Đông Sinh có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, sự so sánh cạnh tranh giữa đôi bên rất mạnh, người khác không phục vì cùng lớn lên với nhau, dựa vào cái gì anh lại thành công hơn?” Từ Thiếu Uy nói xong lại nhíu mày, vừa rồi khi thu thập lời khai cũng không có thông tin như vậy.

Vậy giữa đàn ông còn có cạnh tranh gì nữa.

Dịch Gia Di quay đầu nhướn mày quan sát Từ Thiếu Uy, không biết người này là thẳng nam đơn thuần hay là trong lòng chỉ có tranh cường háo thắng và vụ án mà không có phong hoa tuyết nguyệt gì.

Cô đã nhắc nhở đến mức này rồi mà anh ta vẫn bám lấy trường hợp “bây giờ Thiết Trụ vẫn là nông dân, dựa vào cái gì tên khốn lại làm ông chủ” này…

“Còn có đạo diễn Trương Tỉnh cũng theo đuổi nữ minh tinh mới nổi Cốc Hiểu Lam giống Triệu Đông Sinh đó, tranh giành tình yêu của một quý cô lẽ nào không phải là đối thủ cạnh tranh à?” Dịch Gia Di liếc mắt nhìn xe buýt đã đến gần, Từ Thiếu Uy nhường cho cô lên trước, cô bám vào tay vịn giẫm lên bậc thềm, ngồi xuống vị trí sát cửa sổ tầng một.

Từ Thiếu Uy theo lên xe, liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh cô, hơi do dự rồi vẫn ngồi ở phía sau cô.

Trong lòng Dịch Gia Di chẳng hiểu sao lại dâng lên một loại cảm giác không thoải mái, bên cạnh cô rõ ràng có chỗ trống mà người này lại muốn ngồi sau lưng mình.

Loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm vào sau gáy ở phía sau này cứ quái quái thế nào ấy, nhất là khi anh ta ngồi sau cô sau khi quyết định không ngồi kế bên cô.

Là cô vì lo lắng mặt mình non, không được coi trọng mà cố gắng duy trì thái độ nghiêm túc và chuyên nghiệp, nên trông có vẻ thái độ quá ngạo mạn, cự tuyệt người khác, khiến anh ta không thích hoặc là có cảm giác bài xích, phản bác sao?

Hương Giang hơi lạnh, bên ngoài cửa sổ thi thoảng có thực vật vươn ra từ các tòa nhà cao tầng, phần lớn vẫn là màu xanh thẫm.

Hai ngày nay ấm lại, trên đường lại xuất hiện các em gái xinh xắn mặc váy ngắn, vì thế áo len và áo phông cùng xuất hiện, màu sắc và phong cách khác nhau, dường như cũng đang thể hiện ra tính bao dung của thành phố này vậy.

Đột nhiên Từ Thiếu Uy sáp đến sau tai cô, thấp giọng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi tra hỏi đạo diễn Trương Tỉnh đó sao?”

Ngay khi anh ta lại gần gáy cô rồi đột nhiên mở miệng nói, Dịch Gia Di chỉ cảm thấy sau lưng cứng đờ, có cảm giác tóc gáy dựng hết lên.

Loại cảm giác bị người không thân thiết đến vậy lại gần sau lưng, đè thấp âm thanh nói chuyện thật sự quá bất ổn.

Bình Luận (0)
Comment