Chương 503: Án Triệu Đông Sinh đường Severn 3
“Không có gì, sir.” Dịch Gia Di vội vàng thu lại tầm nhìn, nghiêm mặt, khôi phục lại trạng thái nghiêm túc.
“Biết tiếp theo cô phải làm gì không?” Phương Trấn Nhạc hỏi.
“…” Dịch Gia Di đảo tròng mắt, liếc mắt nhìn số “hai” bị khoanh tròn trên bảng, lại nghĩ đến suy đoán tối qua của mình rồi lại cười.
Cô đối diện tầm nhìn với anh Nhạc, cao giọng đáp: “Tôi biết thưa sir.”
“Cô nói thử đi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
“Điểm thứ hai của anh Nhạc chắc hẳn là muốn bắt tay vào đối thủ cạnh tranh của ông Triệu. điều tra sâu tình hình tài chính của ông ta, còn có các hạng mục hiện có trong tay của công ty ông ta có bên cạnh tranh nào không. Căn cứ theo phương diện này để tìm xem có người nào có động cơ gây án giết chết ông Triệu hay không.”
Dịch Gia Di lại quay đầu nhìn, lúc này trong văn phòng đã chỉ còn lại một mình cô, vì thế lại nhướn mày hỏi anh Nhạc: “Anh Nhạc, là anh dẫn tôi đi điều tra, hay là anh dẫn tôi và Từ Thiếu Uy đi điều tra, hoặc là tôi dẫn Từ Thiếu Uy đi điều tra vậy?”
Phương Trấn Nhạc đối diện với đôi mắt tròn nghiêm túc và nghi ngờ của cô, cuối cùng không nhịn được mà nhếch môi cười.
Sao đoán đúng hết vậy, hơn nữa khi trả lời còn tự tin như vậy.
Thậm chí còn không hỏi cô có đoán nhầm không mà trực tiếp hỏi anh bố trí công việc cho nhiệm vụ này thế nào?
Coi như cô thông minh nhất đấy, chậc, người này…
“Cô dẫn Từ Thiếu Uy đi đi, trực tiếp gọi điện tới cục cảnh sát Central đọc số hiệu cảnh sát của Từ Thiếu Uy, điều cậu ta tới đây giúp là được.” Phương Trấn Nhạc đóng nắp bút ghi bảng lại, ném lên kệ đựng bên dưới bảng trắng, khoanh tay hất cằm ra hiệu cho Dịch Gia Di: “Đi đi.”
“Yes, sir!” Hai chân Dịch Gia Di dùng sức chụm lại, đứng thẳng tắp với tư thế quân đội, chào một cách rất tiêu chuẩn rồi mới cười ngọt ngào với Phương Trấn Nhạc, sau đó quay người đi gọi điện.
Thật tốt, suy đoán của mình với logic và sắp xếp của anh Nhạc trên cơ bản giống nhau, đây là đánh giá tốt nhất đối với năng lực của cô.
Có khả năng cô là một thám tử không tệ, anh Nhạc chắc chắn rất khen ngợi sự thông minh của cô, rất thích một học sinh như cô đúng không?
Mang theo cảm giác thành tựu tràn ngập trong lòng, Dịch Gia Di nhấn số gọi điện đến cục cảnh sát Central, khi trao đổi với đối phương lại thu ý cười lại, nghiêm mặt, đè thấp giọng nói để trông trang trọng và nghiêm túc hơn.
Một giây đã từ cô cảnh sát hạnh phúc biến thân thành thám tử uy nghiêm.
Cúp máy xong, cô lại thả lỏng, quay đầu nhìn thấy Phương Trấn Nhạc vẫn đang nhìn mình, lúc này mới nói: “Anh Nhạc, tôi gọi điện đến bộ phận giám định cục cảnh sát Central hỏi tiến độ xét nghiệm tiếp theo nhé.”
“OK.” Phương Trấn Nhạc nhìn cô lại tập trung nhấn số ở máy bàn, anh duỗi cánh tay, quay cổ, quay đầu liếc mắt nhìn giờ.
Hôm nay anh có thể yên tâm đi làm kiểm tra đề xuất nội bộ rồi, không cần nhớ thương đám trẻ tổ B nữa.
Anh quay người sải bước rời đi, cơn gió tình cờ mang mấy con chữ khi gọi điện thoại của Dịch Gia Di truyền vào trong tai anh, thẳng đến khi anh quay người bước ra hành lang dài, nhấc chân lên cầu thang cuối cùng cũng không bắt được giọng của cô cảnh sát trẻ nữa.
Nghĩ đến tinh thần phấn chấn và sức sống trên người Dịch Gia Di, anh cũng ngẩng đầu, mở rộng bả vai, ngẩng đầu đi lên, tràn đầy sĩ khí bước tới trường thi.
…
Khi Dịch Gia Di dẫn Từ Thiếu Uy đến công ty của ông Triệu thì chú Cửu và Lưu Gia Minh đã ở đó.
Hai người nhìn thấy cô dẫn Từ Thiếu Uy cũng thu lại trạng thái đồng đội thân thiết mà mang theo vài phần thái độ tôn kính, gọi Dịch Gia Di là “chị Thập Nhất” một cách vô cùng phối hợp.
Dịch Gia Di biết hai người này sợ Từ Thiếu Uy không đủ kính sợ cô, đang giúp cô lập uy.
Trong lòng rất ấm áp, cô vừa ở bên nghe chú Cửu và Lưu Gia Minh hỏi vừa làm ghi chép, đợi đám người chú Cửu rời đi, cô mới dẫn Từ Thiếu Uy tới phỏng vấn lần hai, câu hỏi thì lại càng nhắm vào bên cạnh tranh với Triệu Đông Sinh hơn.
Rất nhanh, bọn họ đã có được một vài manh mối.
Ví dụ như Triệu Đông Sinh là người kiểm soát tuyệt đối ở công ty này, có thân phận chủ tịch và quyền thế ngút trời, chí ít thì ở nội bộ công ty không có khả năng có người có thể trở thành đối thủ của ông ta. Đám người phó tổng cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tranh quyền đoạt thế với ông tổng, đặc biệt chủ tịch Triệu còn là người có dục vọng khống chế cực mạnh.