Chương 502: Án Triệu Đông Sinh đường Severn 2
“Bà Triệu tên là Trần Đình Đình, ba mươi sáu tuổi, là một họa sĩ tranh sơn dầu, từng mở triển lãm tranh nhỏ trong một phòng triển lãm nhỏ, tranh bán cũng được, có người hâm mộ tranh và thị trường của riêng mình. Bình thường cũng không có sở thích đặc biệt gì, chỉ là ra ngoài vẽ vật thực, đi dạo phố, uống trà… Có một vài người bạn và bạn học, cũng vì chồng mà mở rộng vòng xã giao giữa các bà vợ nhà giàu, nhưng bà ta cũng không thích xã giao cho lắm cho nên thường đều sẽ ở nhà.”
Dịch Gia Di thấy Phương Trấn Nhạc chỉ bút ghi bảng lên tên của bà Triệu được ghi trên bảng mới vội báo cáo: “Trong mốc thời gian mà người giúp việc nữ nhắc đến trong ghi chép và trong khoảng thời gian mà bộ phận giám định và pháp y suy luận ra nạn nhân bị tấn công và bị dẫn rời khỏi đỉnh núi, bà Triệu đang ở Stanley vẽ vật thực. Chúng tôi đã gọi điện hỏi, ghi chép nhận phòng, hóa đơn thanh toán ba bữa ăn… của bà Triệu đã được gửi fax đến cục cảnh sát, trong đó còn kèm theo bức ảnh do phục vụ khách sạn chụp cho bà Triệu tại khách sạn, xác nhận bà Triệu thật sự có vào ở khách sạn, cũng dùng ba bữa ngay trong khách sạn, biên lai đầy đủ, sao kê quẹt thẻ tín dụng cũng không có vấn đề gì.
Mấy văn kiện này tạm thời có thể làm “bằng chứng ngoại phạm” cho bà Triệu, chứng minh bà ta quả thật đã ở khách sạn Stanley trong thời gian gây án.”
“Có thể chứng minh bản thân bà ta không phải người gây án.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, đánh dấu phía sau tên của bà Triệu.
Sau khi Dịch Gia Di nghe được lời của anh Nhạc, suy nghĩ xoay chuyển, lập tức phản ứng lại: “Ý của anh Nhạc là bà ta có khả năng là người thuê hung thủ?”
“Chỉ là tạm thời không thể hoàn toàn đưa ra kết luận bà ta vô tội, có khả năng khác hay không, chúng ta tiếp tục điều tra sâu sau đó mới phán đoán.” Phương Trấn Nhạc kiên nhẫn giải thích.
Dịch Gia Di chợt gật đầu, lại ghi vài thứ lên sổ.
“Hôm qua chúng tôi đã đi hết toàn bộ tiệm cao cấp có bán chiếc tây trang này, xác nhận chiếc tây trang này là mẫu mới của mùa thu năm nay, đầu tháng trước mới bán ở Hương Giang, đến nay đã bán được tổng cộng mười bốn chiếc, nhưng trong mười bốn người mua không có ông Triệu, cũng không có bà Triệu là Trần Đình Đình. Chúng tôi đã thu thập thông tin về mười bốn người này, hôm nay sẽ lần lượt bám theo tung tích của mười bốn chiếc tây trang để tìm kiếm chiếc tây trang màu trắng mà ông Triệu mặc là ai đã tặng cho ông ta.” Tam Phúc cầm một xấp tài liệu trên tay, bên trên có địa chỉ, điện thoại và những thông tin khác về mười bốn người này.
“OK, vẫn là cậu với Gary đi đi, bây giờ xuất phát.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
Tam Phúc và Gary lập tức đứng dậy nhận lệnh rồi ra khỏi văn phòng.
Sau đó Phương Trấn Nhạc vẽ hai vòng trên lên bảng trắng, bên trong đánh dấu một và hai, tiếp đó mở miệng nói: “Bây giờ căn cứ theo miêu tả của bà Triệu về ông Triệu, chúng ta có hai phương hướng đi phỏng vấn. Thứ nhất là vòng tình cảm của ông Triệu, liệu ông ta có nhân tình gì khác hay không, có qua lại thân mật với những người nào, thậm chí còn có căn nhà khác, kim ốc tàng kiều gì khác ở bên ngoài hay không… Chú Cửu, chú dẫn Gia Minh đi tới công ty của ông Triệu, tra hỏi các cấp dưới thân thiết nhất của ông Triệu và tài xế lái xe cho ông ta, hiểu hành tung của ông ta nhất và cả trợ lý.
Sau khi điều tra xong còn có thể hỏi hai người giúp việc nữ nhà họ Triệu, nếu ông Triệu có nhân tình mà bà Triệu không biết, có lẽ người giúp việc nữ sẽ có phát hiện gì đó.”
Dịch Gia Di nghe thấy Phương Trấn Nhạc mở miệng nói xong câu đầu tiên, đôi mắt cong lại.
Tới rồi!
Phương hướng logic mà anh Nhạc phân tán và lời dặn dò mà anh đưa ra quả nhiên gần như hoàn toàn trùng khớp với suy đoán tối qua của cô!
Phương Trấn Nhạc nói đến cuối cùng, Dịch Gia Di thậm chí còn mấp máy môi không thành tiếng, khẩu hình miệng thi thoảng sẽ hoàn toàn tương đồng với Phương Trấn Nhạc.
Đợi chú Cửu và Lưu Gia Minh nhận lệnh, cô lại quay đầu nhìn về phía hai người nhận lệnh.
Lưu Gia Minh quả nhiên lập tức đứng dậy hành lễ, lớn tiếng nói “yes, sir!” Mà chú Cửu quả nhiên cũng đứng dậy với vẻ lười biếng bảo “không thành vấn đề, anh Nhạc.” Cũng giống như Dịch Gia Di suy đoán, ông ta sờ lên vành tai mình, chỉ là đáng tiếc, hiện giờ chú Cửu không mang thuốc, ngón tay ông ta sờ hụt, không tìm thấy bất cứ thứ gì cả.
Dịch Gia Di không nhịn được mà mím môi cười, nhìn thẳng đến khi chú Cửu và Lưu Gia Minh ra ngoài cửa, nụ cười vẫn còn treo trên gương mặt.
“Đang cười gì thế?” Phương Trấn Nhạc gõ lên bảng trắng, nhắc nhở bạn học nữ đã thất thần lại còn cười trộm trong giờ học tập trung chú ý.