Chương 507: Hạng mục lớn nhất gần đây của Công ty da Tân Hội là gì
“Khoảng hơn nửa tháng trước, bạn bè trong giới gặp nhau, mọi người ngồi xuống cùng ăn bữa cơm thôi. Bạn bè muốn giúp tôi khuyên ông ta từ bỏ khu đất ở bán đảo Vịnh Thanh Thủy nhưng ai ngờ ông ta rất không nể mặt. Chẳng qua con người tôi là một người bạn tốt nhất, quân tử không giành sở thích của người khác. Nếu ông ta đã kiên trì như vậy, giống như không có mảnh đất đó thì không thể sống được nên tôi nhường cho ông ta đấy.” Châu Tân Hội nói rồi nhún vai, cười ha ha, bảo:
“Tôi kinh doanh thuộc gia, mấy chuyện như bất động sản này cứ tùy duyên là được, gặp được mảnh đất thích hợp thì mua rồi xây tòa nhà, làm ra một vài cống hiến cho công cuộc xây dựng Hương Giang. Nếu không phù hợp thì đợi lần sau cũng không sao cả. Cô nói có đúng không, madam?”
“Xin hỏi, hạng mục lớn nhất gần đây của Công ty da Tân Hội là gì?” Đột nhiên Dịch Gia Di đổi chủ đề.
Châu Tân Hội vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho dù đối diện với hai cảnh sát hỏi gì thì ông ta cũng sẽ lan man dàn trải, có thế nào cũng không ngờ đột nhiên đối phương lại hỏi đến công việc ở công ty nhà mình.
Ông ta là chủ tịch, xưa nay nào đã từng bị người hỏi qua sự nghiệp đâu, ông ta sững sờ vài giây rồi mới cười đáp: “Gần đây tính mở một cửa hàng đồ gia dụng bằng da ở Vượng Giác, đang xem mặt bằng thế nào. Madam, không giấu gì cô, tôi là một người rất có dã tâm, luôn muốn sau này chuyện kinh doanh thuộc da trong toàn bộ Hương Giang đều là của tôi. Áo da mà cô mặc, giày da mà cô đi, sô pha da mà cô ngồi, túi da mà cô đeo, nếu đều được sản xuất từ xưởng của tôi thì tôi rất hài lòng.”
“Ông đã có một cửa hàng giày da nhỏ ở Vượng Giác, lại mở thêm một cửa hàng đồ gia dụng bằng da nữa, đối với ông mà nói chẳng qua là thuận tiện triển khai một hạng mục nhỏ mà thôi. Với của cải của ông hiện giờ mà nói, đồ gia dụng thuộc da này đại khái chỉ có thể tính là một công việc thuận tay mà làm. Một khoản tiền lớn luôn cần phải đầu tư, trong cái bài phỏng vấn tài chính lớn nhỏ ông đều từng biểu đạt bản thân sẽ không bỏ tiền vào đầu tư cổ phiếu, mà cho rằng sản nghiệp có lợi nhuận cao nhất trong tương lai chính là bất động sản.”
Dịch Gia Di nói xong, cơ thể hơi ngả về sau, để lại một ấn tượng đã định trước mọi chuyện trong lòng.
Ngay khi cô nghiêng đầu cười và nhìn Châu Tân Hội, càng trông có vẻ đã bày mưu tính kế, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.
Từ Thiếu Uy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Châu Tân Hội vô thức quay đầu qua, dời tầm nhìn lên mặt Dịch Gia Di.
Cô cảnh sát trẻ lúc ở riêng cũng không trông có tính công kích cho lắm, thậm chí còn thường mang lại cho người cảm giác thân thiết, ôn hòa như hàng xóm.
Nhưng khi trong cuộc phỏng vấn, đối diện với người bị thẩm vấn khó xơi, cô cũng không chỉ không thể hiện ra sự sợ hãi, mà còn không bị thủ đoạn và khí thế cay độc của Châu Tân Hội áp chế.
Ngược lại, cô dẻo dai giống như ngọn cỏ dại tràn đầy sức sống nhất, cho dù gió Đông có thổi nghiêng và chèn ép cỡ nào thì cô cũng sẽ nhanh chóng ngẩng cao đầu, đón gió đứng thẳng và vươn cành lá ra.
Người như thế cho dù không có ai bảo vệ cũng có thể đội lớp đất cứng nhất ra, sống thật tiêu dao đi.
Từ Thiếu Uy không nhịn được mà nghĩ đến lúc xuất phát từ cục cảnh sát Central và chuẩn bị tụ hợp với Dịch Gia Di trước đó, lúc ra ngoài vừa vặn gặp được thám tử tên là Đàm Tam Phúc.
Đối phương nhìn thấy số hiệu cảnh sát của anh ta mới chặn lại hỏi anh ta có phải là Từ Thiếu Uy, viên cảnh sát mặc quân trang đi phỏng vấn cùng Dịch Gia Di không?
Sau khi Từ Thiếu Uy đáp lời, Đàm Tam Phúc lập tức quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt, sau đó nhíu mày nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hung dữ, duỗi hai ngón tay ra, chỉ vào hai mắt anh ta rồi lại chỉ vào hai mắt mình, uy hiếp: “Có quy củ, khách sáo và kính sợ Dịch Gia Di một chút, biết chưa?”
Anh ta có thể không quy củ, không kính sợ được sao?
Cảnh sát Dịch người ta làm việc đâu ra đấy, kêu anh ta diễn vai hung dữ, kêu anh ta không được phép chen miệng vào, kêu anh ta quan sát và suy nghĩ nhiều hơn, còn muốn đặt câu hỏi kiểm tra anh ta sau khi đi phỏng vấn, sắp xếp anh ta rõ ràng.