Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 515 - Chương 515 - Theo Dõi 6

Chương 515 - Theo dõi 6
Chương 515 - Theo dõi 6

Chương 515: Theo dõi 6

“Yên tâm đi, anh đầu to, nói hoài à, rốt cuộc có đưa không đây?” Tóc đuôi ngựa đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Đầu to hừ một tiếng, cuối cùng lại giơ tay đưa tiền qua.

Vì đầu ngõ có người của tóc đuôi ngựa đang trông chừng khiến cho Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy không thể lại gần.

Nhưng Dịch Gia Di đứng dưới cái cây cách ở phía xa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khẩu hình miệng của tóc đuôi ngựa, tuy chưa từng tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp đối với đọc môi nhưng vì trong lòng có một vài suy đoán nên cảm thấy có thể nhìn hiểu tám, chín phần mười.

Trong nháy mắt đầu to đưa tiền cho tóc đuôi ngựa, Dịch Gia Di vỗ Từ Thiếu Uy một cái: “Anh đi bắt đầu to, tôi bắt tóc đuôi ngựa! Ra tay!” Nói xong, người đã rút súng, trong nháy mắt lao ra ngoài giống như một viên đạn nhỏ.

Từ Thiếu Uy sững sờ vài giây mới phản ứng lại được, cũng vội rút súng đuổi theo, rất nhanh đã vượt qua Dịch Gia Di, cùng cô một trước một sau xếp so le lao vào ngõ nhỏ.

“Cảnh sát đây! Đừng im!” Dịch Gia Di lớn tiếng quát một tiếng, họng súng trong nháy mắt đã chỉ về phía tóc đuôi ngựa và đầu to, đây là thời khắc bắt được cả tang vật lẫn hung thủ.

Trong phút chốc hai người lao vào ngõ nhỏ, người trông chừng ở đầu ngõ đã quay đầu hô to ‘rút lui.”

Khi Từ Thiếu Uy lao tới đầu ngõ, anh ta thuận lợi dùng bả vai húc thật mạnh lên người tên trông chừng, vì phía cảnh sát chiếm được tiên cơ nên người canh chừng không đề phòng bị húc ngã.

Từ Thiếu Uy giẫm một chân lên lồng ngực anh ta, dùng sức đè mạnh lên cổ họng của đối phương, một giây sau họng súng đã chỉ ra sau gáy đầu to: “Không được cử động, bằng không sẽ nổ súng!”

Người trông chừng ở một đầu khác của con ngõ nhìn thấy cảnh sát lao vào từ một bên khác cũng vội quay người bỏ chạy.

Tóc đuôi ngựa thấy anh em bên đó chạy cũng theo bản năng định quay người chạy, nhưng Dịch Gia Di không hề do dự nổ súng bắn xuống bên chân anh ta.

Đoàng một tiếng vang lớn dọa sợ toàn bộ mọi người run bắn người theo bản năng, viên đạn bắn vào trong bùn đất, đá trên đất bắn văng ra xung quanh, lực uy hiếp rất mạnh.

Dịch Gia Di tiến lên một bước, vẫn cầm súng một cách vô cùng tiêu chuẩn, trừng mắt nhìn tóc đuôi ngựa, thấp giọng tức giận quát: “Không được cử động!”

Lần sau anh ta còn định chạy cô sẽ bắn vào chân anh ta!

Tóc đuôi ngựa phát hiện ra vẻ lạnh lùng trong mắt cô cảnh sát, cuối cùng cứng ngắc người tại chỗ, giơ cao hai tay, không dám cử động.

Dịch Gia Di nhanh chóng liếc mắt nhìn người đã chạy thoát khỏi đầu ngõ khác, quay đầu nói với tóc đuổi ngựa: “Úp mặt vào tường, đặt hai tay sau người!”

Tóc đuôi ngựa cắn răng nhìn họng súng của Dịch Gia Di, lại liếc mắt nhìn họng súng của Từ Thiếu Uy, sau khi đấu tranh vài lần cuối cùng cũng bất đắc dĩ quay mặt vào tường, đặt hai tay sau lưng.

Dịch Gia Di bước nhanh tới, động tác cực kỳ nhanh nhẹn cất súng lấy còng tay, cạch cạch hai tiếng đã còng tay của tóc đuôi ngựa lại, ra lệnh cho anh ngẩng đầu đối diện với bức tường và ngồi xổm xuống, lại quay người về phía đầu to.

Súng của Từ Thiếu Uy từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên, vững vàng chỉ vào gáy đầu to, chân thì giẫm mạnh lên gáy của người trông chừng trên đất, dưới điều kiện tiên quyết đảm bảo người trông chừng không đến mức tắc thở mà chết, hoàn toàn hạn chế hành động của đối phương.

Đương nhiên, điều khiến bọn họ sợ hãi nhất vẫn là khẩu súng trong tay các cảnh sát.

Dịch Gia Di với thân thủ nhanh nhẹn dùng còng tay lần lượt còng tay đầu to và người trông chừng lại, sau đó mới vỗ vào chân Từ Thiếu Uy, ra hiệu cho anh ta có thể nhấc chân.

Từ Thiếu Uy giơ súng, cúi đầu liếc mắt nhìn cô cảnh sát đang ngồi xổm bên cạnh giúp người trông chừng còng xong còng tay, ngón tay mài nhẹ qua báng súng, mũi chân dí lên xương dưới chân rồi mới thu chân về, lùi lại một bước.

Sau khi Dịch Gia Di ra lệnh cho đầu to, người trông chừng cùng tóc đuôi ngựa dựa vào tường ngồi xổm xuống, cô sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Từ Thiếu Uy, thấy anh ta vẫn còn giơ súng, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.

Cô nhíu mày, đi đến trước mặt anh ta, ngón tay đè nhẹ lên mé súng, chậm rãi đè xuống, nhẹ giọng bảo: “Cất súng, Từ Thiếu Uy.”

Sau vài giây, Từ Thiếu Uy mới đóng chốt bảo hiểm, từ từ cất súng, lặng lẽ nhét vào bao súng bên hông.

Bình Luận (0)
Comment