Chương 519: Nhổ củ cải kéo theo cả bùn 4
Nhưng cùng với lời mà Dịch Gia Di nói càng nhiều, vẻ mặt của chú Cửu cũng dần thả lỏng, ngôn ngữ cơ thể cũng tùy ý hơn.
Đến cuối cùng, ông ta thậm chí còn lấy que gỗ nhỏ của mình từ trong túi ra, đưa vào miệng cắn một cách thong thả.
Dịch Gia Di giải phóng xong thông tin mà mình muốn cho tóc đuôi ngựa biết, gật đầu với chú Cửu sau đó chỉ vào cái que gỗ mà chú Cửu đang cắn: “Thật sự hữu dụng sao? Liệu có bẩn không ạ?”
“Không đâu, là thuốc đông y đấy, mấy người dan đen ở châu Phi đó dùng loại que này này để đánh răng, gặm rơi vỏ gỗ, dùng mấy sợi bên trong để đánh răng, vừa cắn vừa gặm có lợi cho khoang miệng khỏe mạnh.” Chú Cửu ngậm que gỗ, nói xong còn bình tĩnh hỏi: “Lát nữa tôi cũng sẽ tặng cho cô một cây.”
“Cảm ơn, không cần đâu chú Cửu.” Dịch Gia Di phất tay, người ta đang yêu đang lành làm một thục nữ.... không phải, là đang yên đang lành làm một nữ thám tử uy phong lẫm liệt chứ, gặm tăm còn ra thể thống gì nữa.
Dịch Gia Di đi ra khỏi cửa, chú Cửu vỗ lên vai Lưu Gia Minh, tùy tiện bảo: “Cậu tiếp tục thẩm vấn đi.”
Nói xong lại liếc mắt nhìn tóc đuôi ngựa với vẻ khinh thường rồi quay người đi ra ngoài cửa một cách tiêu sái.
Tóc đuôi ngựa nhìn cục diện này lập tức nghi ngờ người nhận tiền của mình đã bị bắt, muốn dựa vào việc bán đứng anh ta để làm nhân chứng chỉ điểm.
Bản thân anh ta không giữ được miệng mà bán đứng đầu to, còn xin cảnh sát được làm nhân chứng chỉ điểm cho nên cũng cảm thấy toàn bộ thế giới này đều là kẻ phản bội giống như anh ta.
Người có đầu óc không tốt vừa khẩn trương là sợ hãi, vốn không có logic và trí tuệ gì đáng nói, lúc này lại càng hoảng hốt hơn, lập tức nôn nóng: “Này, cán bộ đừng đi, tôi... tôi biết hung thủ là ai, tôi có thể xin làm nhân chứng chỉ điểm được không? Tôi xin thề tôi nhất định nói sự thật, lời người khác nói đều là giả, vu hại tôi!”
Chú Cửu đứng ở cửa, quay đầu nhìn về phía tóc đuôi ngựa, thuận miệng nói: “Sao?”
Tóc đuôi ngựa còn tưởng chú Cửu không tin, lập tức tường thuật như súng liên thanh: “Thật ra sau khi tôi đồng ý giúp đầu to giết người vừa vặn có một người anh em khác uống rượu chung với tôi. Dù sao người anh em đó cũng rất lợi hại, nghe nói trước đây ở quê đã từng giết người rồi, khi ấy tôi uống say mới nói với anh ta là tôi không dám giết người, nếu anh ta giúp tôi giết Triệu Đông Sinh, tôi sẽ cho anh ta một trăm năm mươi nghìn đô la Hồng Kông, anh em tốt, mọi người cùng nhau kiếm tiền...”
“Sau đó thì sao?” Lưu Gia Minh khẩn trương đến mức ngón chân rụt lại nhưng vẫn phải phối hợp với chú Cửu làm ra vẻ mặt bình tĩnh như đã sớm biết có chuyện như thế, cậu ta hất nhẹ cằm ra hiệu cho tóc đuôi ngựa kể tiếp.
Dịch Gia Di ở bên ngoài phòng thẩm vấn, thông qua cửa sổ nhỏ nhìn diễn xuất của Lưu Gia Minh, tấm tắc bình phẩm: “Quá khoa trương, nếu như biên độ hất cằm này nhẹ hơn một chút nữ là tốt rồi.”
Phương Trấn Nhạc vốn đang nhìn chằm chằm vào tóc đuôi ngựa đột nhiên bị một câu này của Dịch Gia Di chọc vào huyệt cười, không nhịn được mà vỗ vào gáy cô.
Trong phòng thẩm vấn, tóc đuôi ngựa vừa khai câu đầu tiên, sau đó cũng không cần giấu diếm nữa.
Còn nữa, anh ta tự nhận bản thân quả thật không có tật xấu gì lớn, cho nên miệng kể vô cùng nhẹ nhõm, không hề có áp lực nhảy vào cái bẫy mà Dịch Gia Di đã sắp xếp.
“Trước đây tôi vốn tưởng A Phong chỉ chém gió thôi, ai ngờ anh ta thật sự là một tay tàn nhẫn, lại đi giết Triệu Đông Sinh thật, cho nên ngay khi tôi lấy được tiền đã cho A Phong một trăm năm mươi nghìn đô la Hồng Kông. Loại người thật sự dám giết người này cũng không thể tùy tiện chọc giận được. Thưa sir, anh đừng trông tôi thế này nhưng ở trước mặt loại người như A Phong, tôi chính là công dân lương thiện số một đấy.”
Tóc đuôi ngựa nói xong lại ngả người tới tỳ lên bàn, thò đầu nói với vẻ hào hứng: “A Phong thật sự dữ lắm, anh ta xông vào nhà của Triệu Đông Sinh, cầm con dao bầu to đâm người chết tươi, sau đó bình tĩnh xử lý hiện trường, mang thi thể đi phân xác, ném ra biển cho cá ăn, tôi nghe cũng cảm thấy rợn hết cả người.”
“Là A Phong nào? A Phong ở Vịnh Thổ Qua, Hồng Khám, hay là A Phong ở Đại Đao Hội, Tiêm Sa Chủy hả?” Lưu Gia Minh nghiêng người vắt chéo hai chân, cười như không cười hỏi.