Chương 520: Nhổ củ cải kéo theo cả bùn 5
“Sir đừng trêu tôi chứ, ha ha, nếu tôi đã nói muốn nói sự thật cũng sẽ không lừa anh nữa đâu. Người nào biết anh đuôi ngựa tôi đều biết tôi trọng nghĩa khí nhất, giữ chữ tín nhất.” Tóc đuôi ngựa dựa người về sau, trừng mắt nhìn Lưu Gia Minh với vẻ quở trách rồi mới mở miệng nói tiếp: “A Phong ở số nhà mười chín, Mô Phạm Thôn, Vịnh Quarry, Bắc Giác ấy, để đầu đinh, cao như vậy, béo như vậy, đôi mắt híp thế này này.”
Tóc đuôi ngựa vừa nói vừa mô tả, thể hiện ra khả năng ngôn ngữ thật sự của một tên du côn không có văn hóa, lượng từ thiếu thốn.
“Được, anh còn nhớ ra được điều gì nữa không? Đừng để lát thì nghĩ ra cái này, lát lại nghĩ ra cái kia, tôi sẽ cảm thấy là anh đang chơi tôi đây.” Lưu Gia Minh vỗ lòng bàn tay xuống bàn.
“Chỉ nhiêu đó thôi... à, nếu như tôi lại nhớ ra chuyện gì mấu chốt thì tôi sẽ nói sau, thưa sir.” Tóc đuôi ngựa cười khà khà, nhìn chú Cửu rồi lại nhìn Lưu Gia Minh, hỏi dò: “Khi nào tôi mới có thể về nhà?”
“Ngồi một lát trước đi.” Lưu Gia Minh gõ bụng ngón tay lên mặt bàn, quay đầu nhìn chú Cửu.
Hai người mắt đi mày lại một phen, rồi đồng loạt đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Dịch Gia Di đang ở bên ngoài cửa sổ hỏi Phương Trấn Nhạc: “Tôi đoán sai rồi, số tiền đó hóa ra là thuê người khác làm chuyện này nên mới tiêu sạch, anh Nhạc có đoán đúng không?”
“Đại khái là như thế, chỉ là nảy ra suy nghĩ, vừa vặn trùng hợp thôi.” Phương Trấn Nhạc vỗ lên vai Dịch Gia Di: “Rất tốt, bây giờ đã rất hiểu cách thẩm vấn rồi, tùy tiện sử dụng một kỹ thuật nhỏ đã khiêu khích đuôi ngựa tự chui đầu vào lưới!”
“Cảm ơn anh Nhạc, khà khà, anh cũng không tồi, đoán đúng hướng đi của khoản tiền đó của đuôi ngựa.” Dịch Gia Di ngẩng đầu khen ngợi anh Nhạc.
“Vẫn là cô lợi hại, nắm bắt được một khoản tiền lớn đột nhiên mất đi là điểm đột phá.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày đáp lễ.
Chú Cửu và Lưu Gia Minh một người khoanh tay, một người chống nạnh, đứng ở cửa phòng thẩm vấn nhìn Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di.
Đột nhiên Dịch Gia Di liếc qua hai người, lập tức phát hiện ra đám người chú Cửu đã kết thúc thẩm vấn và đi ra, cô vội vàng quay đầu cười bảo: “Diễn xuất của chú Cửu đúng là nhất.
Gia Minh cũng không tồi, tư thế vắt chéo hai chân cuối cùng rất tốt.”
“Cảm ơn cảm ơn.” Lưu Gia Minh ôm quyền gật đầu, bắt chước cũng tốt.
“Về hưu phải tới TVB giành làm ảnh đế thôi.” Chú Cửu lấy que gỗ nhỏ trong miệng ra, thông qua cửa sổ nhỏ nhìn chằm chằm vào tóc đuôi ngựa đang ở bên trong liếc nhìn xung quanh: “Ông chủ Châu bỏ một triệu đô để giết Triệu Đông Sinh, bị chuyển thầu nhiều lần, đến chỗ A Phong chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn đô, chậc chậc.”
“Người này tham hơn người kia.” Lưu Gia Minh cảm thán xong lại quay đầu hỏi Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, sao thế ạ?”
“Thủ pháp giết người của A Phong mà đuôi ngựa nói khác với hiện trường gây án mà chúng ta thu thập được ở hiện trường. Triệu Đông Sinh bị đâm ở trong biệt thự nhưng vẫn chưa chết, sau đó còn nhảy xuống khỏi xe, chạy trốn một đoạn lại bị bắt về, cho nên chỉ sợ A Phong mà đuôi ngựa nói vẫn chưa phải hung thủ thật sự, chẳng qua chúng ta cứ bắt người về trước rồi lại nói sau.”
“Đúng ha, em thấy A Phong cũng hơn nửa là chém gió, giống đuôi ngựa là tới lừa tiền thôi.” Lưu Gia Minh “à” một tiếng, hình thức chuyển thầu này cũng thật chân thực.
Trên đời này có bao nhiêu chuyện đều làm như thế, vung tiền xuống tìm người làm việc, cuối cùng người thật sự vùi đầu vào làm việc có khả năng chỉ lấy được một phần mười nghìn mà thôi.
Phương Trấn Nhạc vỗ tay: “Gia Minh, cậu với tôi đi bắt A Phong, Thập Nhất, cô với chú Cửu lại xem đám người Tam Phúc thẩm vấn người khác thế nào, sau đó so sánh và sắp xếp toàn bộ khẩu cung.”
“Yes, sir.”
…
Bắt đầu từ sáng sớm, trong mười mấy tiếng đồng hồ tổ B - CID đã bắt được ba người: Anh đầu to trợ lý lòng dạ hiểm độc, anh đuôi ngựa tự cho mình là công dân lương thiện và anh A Phong thủ đoạn độc ác.
Khi Phương Trấn Nhạc áp giải A Phong lên xe về cục cảnh sát, anh ta đã la oai oái khai nhận mình không hề giết người, bản thân tốn sáu mươi nghìn đô la Hồng Kông giao nhiệm vụ giết Triệu Đông Sinh này cho một tay giang hồ tên là A Tín.
Mấy lời nói mình lòng dạ độc ác từng giết người gì đó đều là lúc say rượu chém gió mà thôi, chứ chưa từng làm bao giờ.
Thật ra anh ta là một công dân lương thiện số một, đuôi ngựa nói mình là công dân lương thiện là giả, anh A Phong anh ta mới là công dân lương thiện thật.
Chẳng qua chỉ là nhất thời tham tiền nên nhận một trăm năm mươi nghìn đô la Hồng Kông của đuôi ngựa mà thôi.
Anh ta chỉ chém gió với A Tín, ai ngờ A Tín lại thật sự giết Triệu Đông Sinh, anh ta thật sự vô tội, khi ấy uống say mèm rồi đều là lời nói lúc say, bản thân cũng không biết gì.