Chương 542: Một chút dị nghị 3
Đồng thời học lực của ba người này đều phù hợp với chân dung của tôi, đều tốt nghiệp cấp hai.
Cho nên kiến nghị của tôi là tạm giam sau khi thẩm vấn ba người này, sau đó tiến hành thẩm vấn bắt chim ưng.”
Nói đến đây, anh ta đặt bút ghi bảng xuống, đưa ra kết luận: “Một khi hung thủ làm chuyện xấu chắc chắn sẽ để lại dấu vết, thường thì bọn họ cách chúng ta cũng không xa, rất nhiều thám tử cuối cùng khi bắt được hung thủ đều phát hiện ra thật ra bọn họ đã sớm xuất hiện trước mắt thám tử không chỉ một lần, cho nên hung thủ cực có khả năng nằm trong ba người này.”
Tannen nhướn mày, mỉm cười trưng cầu ý kiến của Phương Trấn Nhạc: “Tổ trưởng Phương, bây giờ chúng ta xuất phát đi bắt giữ ba người này chứ?”
Phương Trấn Nhạc và Khưu Tố San đưa mắt nhìn nhau, hai người đều là thám tử có kinh nghiệm phong phú, trong các vụ án mà bọn họ từng làm chưa từng có một ai hoàn toàn dựa theo suy luận để làm việc giống như Tannen cả.
Tuy rằng trước đây Dịch Gia Di có suy nghĩ kỳ lạ nhưng cũng đều căn cứ theo bằng chứng hiện có và phán đoán logic cực kỳ trôi chảy mới làm ra được.
Còn người giống như Tannen hoàn toàn dựa vào logic chân dung của tâm lý học tội phạm để đưa ra phán đoán…
“Giám sát T, bây giờ cảnh sát Hương Giang không có bằng chứng thiết thực thì không thể bắt giam người bị tình nghi.
Chúng ta có thể gọi điện mời ba người này tới cục cảnh sát phối hợp lấy lời khai nhưng không có quyền bắt giữ. Sau khi lấy lời khai xong, người bị tình nghi muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.” Phương Trấn Nhạc lắc đầu, nhíu mày rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tuy rằng tài xế Vương Kim Long trong ba người này tồn tại khả năng như cậu nói nhưng cảnh sát phá án nhất định phải dựa vào chứng cứ, bằng không không cần đợi đến khi lên tòa đâu, trong quá trình phá án có khả năng vì truyền thông bắt được tin tức mà bị dư luận thảo phạt, đây chính là chuyện rất nguy hiểm.
Nếu dấu chân, dấu giày, cỡ chân… đã không phù hợp với dấu chân của hung thủ mà bộ phận giám định lấy được, vậy trên cơ bản hiềm nghi của Vương Kim Long đã hoàn toàn bị loại sạch, trừ phi có bằng chứng hoàn toàn mới và hữu lực hơn, bằng không, chúng ta không thể áp dụng hành động tiến thêm một bước với Vương Kim Long.
Tuy hai vị còn lại có hiềm nghi như cậu nói nhưng hoặc là có bằng chứng ngoại phạm, hoặc là không có bằng chứng xứng minh chứng minh liên quan tuyệt đối tới vụ án này, những người như vậy không có cách nào trở thành “kẻ bị tình nghi.”
Hồ sơ tâm lý tội phạm chưa thể xếp vào hàng ‘bằng chứng thiết thực’, không thể làm thành chứng cứ trình lên tòa.”
Tannen nhướn mày, trong lúc anh ta im lặng, Dịch Gia Di nhìn thời gian, lặng lẽ đến sau lưng Phương Trấn Nhạc, mở miệng hỏi: “Anh Nhạc, tôi tới cục cảnh sát Central trước nhé.”
Cô sợ một lúc nữa có quyết sách mới lại không thể tới cục cảnh sát Central nhìn thi thể nữa.
Vừa tiếp nhận màn phân tích rửa tội về tâm lý học tội phạm của Tannen, cô nôn nóng muốn chứng minh rốt cuộc lời anh ta nói là thật hay giả. Sau khi thông qua việc nhìn thi thể có lẽ toàn bộ chân tướng sẽ hiện lên khỏi mặt nước, là nói giúp Tannen hay là sẽ phản đối anh ta vẫn phải đợi đến khi nhìn thấy thi thể rồi mới biết được.
Hơn nữa, cô phải ngồi xe buýt tới bến tàu Thiên Tinh và đi phà, sau khi đến đảo Hương Giang lại bắt xe buýt đến cục cảnh sát Central, sau khi nhìn qua thi thể, trao đổi với pháp y về báo cáo và manh mối mới nhất hiện có còn phải vòng về một đường như vậy nữa.
Buổi tối còn phải bớt thời gian đi ăn cơm no rồi lại đi tới Quy Sung nằm vùng, thời gian rất eo hẹp, cô nhất định phải nhanh xuất phát mới được.
Phương Trấn Nhạc gật đầu với Dịch Gia Di, cô cảnh sát đứng thẳng người kính chào Khưu Tố San và Tannen rồi đi ra ngoài văn phòng.
Tannen sững sờ, tiến lên nửa bước chặn Dịch Gia Di lại, sau đó nói với Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương, theo quan điểm của tôi, nữ thám tử này thích hợp cải trang thành bạn bè và trợ lý của Cốc Hiểu Lam, bảo vệ bên người Cốc Hiểu Lam nhất, ở đây có nhiệm vụ quan trọng cho cô ấy, có thể mời cô ấy ở lại được không, chúng ta cùng bàn bạc lại kế sách tiếp theo, như thế nào?”
Phương Trấn Nhạc đứng dậy, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao khi Khưu Tố San vào cửa vẻ mặt lại khổ não như thế rồi.