Chương 55: Người bị hại không chỉ có một!
Chị ta lấy một tờ giấy trắng liệt kê một danh sách bên trên rồi đưa cho Dịch Gia Di: “Mấy vụ án này đều là án cũ tôi định giao cho tổ trọng án B, tôi không thấy báo cáo cũ và văn kiện hồ sơ có liên quan ở kho hồ sơ, chắc vẫn còn đang xử lý ở văn phòng các cô đấy.
Cô giúp tôi tìm rồi giao thẳng cho tổ trưởng Phương nhé.”
“Yes, madam.” Dịch Gia Di nhận danh sách mà Khưu Tố San đưa, bên trên viết ba vụ án đều là án chưa giải quyết suốt nhiều năm vẫn luôn phủ bụi.
Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào danh sách trên tờ giấy, lại liếc mắt nhìn Khưu Tố San, trong lòng đột nhiên nổi lên một suy nghĩ: Liệu mình có thể… để lẫn hồ sơ về vụ án xác chết ở King’s Park trong đống án mà madam kêu mình chỉnh sửa, cùng giao cho cảnh sát Phương được không?
“Tôi sẽ điều chuyển toàn bộ hồ sơ rồi giao cho sir Phương, nghiêm túc truyền đạt chỉ thị của chị, mời sir Phương điều tra lại mấy vụ án này.” Dịch Gia Di ngoan ngoãn chào Khưu Tố San một cái, biểu đạt một cách rõ ràng rằng bản thân sẽ truyền đạt chỉ thị thay madam, để madam không cần phải truyền đạt lại mệnh lệnh với cảnh sát Phương nữa.
Như vậy cô có thể làm sai lệch thông tin, sau đó giấu diếm, vàng thau lẫn lộn, lập lờ đánh lận con đen…
“OK.”
Khưu Tố San là một người phụ nữ ăn mềm chứ không ăn cứng, khi đối diện với thứ cứng ngắc như Phương Trấn Nhạc sẽ luôn không nhịn được mà châm chọc khiêu khích, đối chọi gay gắt.
Nhưng khi đối mặt với một cô gái trẻ nghiêm túc, ngoan ngoãn lại hiền lành như Dịch Gia Di, chị ta lại không kiềm chế được tình mẹ trời sinh trong xương cốt, dùng sự dịu dàng không nhiều trong sinh mệnh vẽ lên một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.
Trước khi Dịch Gia Di rời khỏi văn phòng, từ đầu đến cuối chị ta vẫn ôm vẻ mặt này, thẳng đến khi cửa văn phòng đóng lại, chị ta mới xoa gương mặt cứng ngắc.
Nếu một cô gái trẻ như thế thật sự bị điều đến tổ trọng án B còn không phải sẽ bị cái đám gia súc đó bắt nạt đến vụn xương cũng không còn hay sao?
Chị ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của Phương Trấn Nhạc nhưng không tin Phương Trấn Nhạc dùng người có chừng mực.
Thay anh ta xin điều người ngược lại cũng không phải hoàn toàn không được, nhưng chị ta chỉ sợ phải để tâm đến nhiều hơn, xem đi, cần phải che chở một chút tránh cho Phương Trấn Nhạc dẫn đầu không biết thương hoa tiếc ngọc, để người cho rằng cục cảnh sát Du Ma Địa chuyên làm chuyện bắt nạt con gái.
Tưởng tượng ra hình ảnh mình giống như gà mẹ quan tâm Dịch Gia Di, trở thành người bồi dưỡng trong thời gian nhậm chức của cô, là thần hộ mệnh cuộc đời, hình tượng của Khưu Tố San hiếm khi cao lớn lại uy mãnh.
Vì thế, chị ta nghiễm nhiên hưởng thụ sự liên tưởng vào trước là chủ này, hoàn toàn đặt Phương Trấn Nhạc vào vị trí của quân địch giả.
…
Trong văn phòng của tổ trọng án B, “đại phản diện” Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào vòng tròn đỏ trên bảng trắng, vẫn còn đang hao tổn tinh thần.
Lâm Vượng Cửu quyết định từ chối công việc lau bảng trắng này, sợ sẽ chọc giận lệ quỷ vẽ vòng tròn.
Ai có thể ngờ được cô cảnh sát trẻ u buồn, ngoan ngoãn lại đáng thương trong suy đoán của Khưu Tố San lại là đầu sỏ gây tội, chơi các thám tử ở tổ trọng án B quay vòng vòng.
Hương Giang đầu thu thật sự rất nóng, bên ngoài cửa sổ cứ hễ có người đi qua là một thân nhễ nhại mồ hôi.
Dịch Gia Di ngồi bên cửa sổ, vừa chỉnh sửa văn kiện vừa rối rắm và đấu tranh.
Sau mười mấy phút, nghé con mới sinh cuối cùng cũng chiến thắng nỗi sợ, sau khi cô chỉnh sửa xong văn kiện mà Khưu Tố San kêu mình điều đi, phát hiện cũng tìm ra văn kiện về vụ án xác chết ở King’s Park phát hiện được từ bên pháp y, sau đó để lẫn trong ba tập hồ sơ khác cùng đưa đến văn phòng tổ trọng án B.
Lưu Gia Minh nhìn thấy bốn phần hồ sơ lập tức kêu ôi một tiếng, báo cáo vụ án trước vẫn chưa viết xong sao giờ lại tới nữa?
“Đều là án cũ, rất khó điều tra, lúc trước không phá được là vì không thể phá được đó.” Cậu ta lật xem tóm tắt vụ án, vậy mà còn có cả vụ từ sáu năm trước, thế này sao mà tra được hả má?
“Lúc trước kỹ thuật không tốt, bây giờ nói không chừng có thể phá được đó. Hiện giờ đã có kho vân tay mới, còn có thể giám định DNA, nói không chừng có thể tìm được điểm đột phá nhờ mấy kỹ thuật mới này mà phá được án cũ chăng.” Lâm Vượng Cửu lật vụ đầu tiên ra xem, thì thầm: “Cục cảnh sát cần số lượng phá án mà, ví dụ hôm nay xảy ra hai mươi vụ án giết người mới, chúng ta cộng thêm án cũ vào cũng hơn hai mươi vụ, vậy tỷ lệ phá án của chúng ta không phải là một trăm phần trăm rồi sao?”