Chương 551: Người chưa từng nổ súng là ai
Tiểu đồng chí cảnh sát mặc quân trang này có chiều cao một mét tám, cao lớn thẳng tắp, rõ ràng nên giống như một con hổ to nằm phục nhưng Dịch Gia Di lại cảm thấy tính cách của anh ta càng giống chú chó nhỏ hơn, ví dụ như Chihuahua, Poodle...
Cảnh giác bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, hở tí là cao giọng sủa to, tinh thần căng thẳng và nóng nảy.
Cũng may tuy rằng Từ Thiếu Uy khẩn trương nhưng ngược lại cũng không cao giọng hô to, Dịch Gia Di chỉ cảm thấy mệt dùm anh ta mà thôi. Canh một đêm như thế, cho dù chỉ nằm phục nhưng cách ngày anh ta chắc chắn vẫn sẽ mệt đến mức cơ bắp cả người đau nhức đi.
Thật đúng là một chàng trai trẻ tuổi kỳ lạ.
Nằm vùng bốn tiếng, lạnh lẽo, mệt mỏi và nhàm chán, điều càng khiến người thất vọng hơn là ngoại trừ thi thoảng có một vài âm thanh của tự nhiên ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Tiếng côn trùng kêu làm ám hiệu vang lên, Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy vốn đã chuẩn bị sẵn giao ca lập tức dựa theo quy trình rời khỏi cương vị công tác, im hơi lặng tiếng theo con đường nhỏ rậm rạp cây ở một phía khác xuống núi.
Mà Tam Phúc và Gary vừa mô phỏng tiếng côn trùng kêu thì lại lặng lẽ xuất hiện tại khu vực mà Dịch Gia Di và Từ Thiếu Uy vừa nằm vùng dưới sự che đậy của màn đêm và bóng cây.
...
Vẫn là các thám tử chịu khổ cực trong đêm lạnh suốt mười hai tiếng nhưng vẫn không thể bắt được hung thủ.
Sau khi mặt trời lên cao, Từ Thiếu Uy và Dịch Gia Di lại trở về chân núi Kim Sơn, thay thế Phương Trấn Nhạc và Lưu Gia Minh.
Trước khi lên núi, cô nghe kiến nghị từ anh Nhạc: Khi cô với Từ Thiếu Uy cùng nằm vùng có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, đảm bảo dưới tình huống sẽ không bị cảm lạnh trên núi, lúc cô nằm vùng quan sát thì tôi ngủ, tôi nằm vùng quan sát thì cô ngủ.
Nếu phát hiện ra dị thường lại gọi đồng đội dậy, cùng nhau bắt giữ.
Thời gian nằm vùng buổi sáng, Dịch Gia Di ngủ trước hai tiếng, nằm phục trên đất nghỉ ngơi một lúc, Từ Thiếu Uy thì nằm phục trên đất canh chừng, trông vô cùng cảnh giác.
Khi đến lượt Dịch Gia Di nằm vùng, Từ Thiếu Uy nghỉ ngơi, anh ta vẫn nằm phục trên đất canh chừng một cách vô cùng cảnh giác.
Dịch Gia Di coi như đã nhìn rõ ràng rồi, người này không học được cách thả lỏng, cũng có khả năng anh ta vẫn chưa có cách nào tin tưởng cô.
Sau khi bốn tiếng buổi sáng qua đi, Dịch Gia Di hỏi Từ Thiếu Uy có muốn về nhà nghỉ ngơi không thì anh ta từ chối.
Vì thế cô quyết định dẫn chàng trai trẻ tuổi quá mức liều mạng này trực tiếp về cục cảnh sát.
Trên con đường xuống núi, tới Quy Sung ngồi xe, Dịch Gia Di không nhịn được mà khuyên anh ta: “Tổ trọng án cũng không nguy hiểm như anh nghĩ đâu, thật ra tôi vào tổ lâu như vậy cũng mới bắn súng có một lần trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim thôi. Nói ra thì một khẩu này đến giờ vẫn chưa từng thật sự bắn ai cả. Tổ B chúng tôi cũng có thám tử đã làm rất nhiều năm cũng chưa từng nổ súng bắn người bao giờ, thả lỏng một chút đi, đừng khẩn trương như vậy.”
“Người chưa từng nổ súng là ai?” Từ Thiếu Uy quay đầu, tò mò hỏi.
“...” Dịch Gia Di.
Trọng điểm là cái này sao?
Làm sao có thể nói với anh ta được, anh Gia Minh không cần thể diện sao?
Từ Thiếu Uy hỏi một câu lại khiến câu chuyện đi vào bế tắc, vì thế hai người lại im lặng đi đường.
Trên đường cứ hễ nhìn thấy xe taxi là Dịch Gia Di đều sẽ dừng chân, nhanh nhẹn lại gần Từ Thiếu Uy, hai người ngụy trang thành bộ dáng tình nhân, cùng nhìn chằm chằm vào tài xế để phán đoán đối phương có phải hung thủ không.
Từ Thiếu Uy nhìn bộ dạng này của cô, không nhịn được mà than thở: “Là ai nói tôi quá mức khẩn trương?”
Ý tứ ngoài lời nói quá rõ ràng: Cô cũng không tốt được đến đâu, madam.
Dịch Gia Di bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng mắt lườm anh ta để thể hiện sự bất bình.
Khi đợi xe buýt, Từ Thiếu Uy thi thoảng sẽ quan sát người trong thôn, nhìn thấy một người gánh đòn gánh băng qua con đường nhỏ giữa các tòa nhà, anh ta quay đầu hỏi cô: “Làm thám tử sẽ luôn gặp phải hung thủ là nam giới cường tráng, cô có kinh nghiệm từng đánh bại hung thủ chưa?”
Dịch Gia Di quay đầu: “Dùng súng có tính không?”
“Có đôi khi súng sẽ bị đá bay, đánh đấm đơn thuần thì sao?” Từ Thiếu Uy hỏi.
“Gần đây tôi có thông qua cách chạy bộ để rèn luyện cơ thể, cũng không ngừng ôn tập lại những thứ đã học được ở trường cảnh sát.” Dịch Gia Di nói xong vẫn thành thật lắc đầu: “Nhưng quả thật chưa từng có kinh nghiệm xung đột như vậy.”