Chương 552: Dạy
Từ Thiếu Uy nghĩ ngợi rồi mở miệng nói: “Tôi dạy cô một cách mà người thấp bé có thể chế phục được người cao to, trước đây từng học được ở đại lục.”
“Được.” Dịch Gia Di lập tức quay đầu đối diện với anh ta, thể hiện hứng thú của mình.
Từ Thiếu Uy gật đầu, cũng quay người đối diện với cô, quan sát độ dài tay và chân cùng tỉ lệ cơ thể của cô, nghiêm túc cân nhắc một lúc mới duỗi tay ra, gõ lên cánh tay cô, đá nhẹ vào hai chân cô, dạy cô bày tư thế xong.
“Tư thế như vậy của cô, phần thân dưới rất vững, đồng thời hai tay đều có tác dụng hỗ trợ quan trọng, hơn nữa muốn rút súng cũng rất tiện. Nhớ tư thế này.”
Từ Thiếu Uy nói xong mới lại bảo: “Nếu tôi muốn tấn công cô, có khả năng sẽ dùng chân hoặc dùng tay, khi ấy, cô phải làm thế này.
Sau đó ghìm chân tôi, đồng thời vẫn phải chú ý ổn định thân dưới, tiếp đó là như vậy.
Sau khi móc vào hai tay tôi, cô sẽ khống chế được tôi. Đương nhiên, như vậy cô cũng không thể cử động, nếu hung thủ có trợ thủ thì cô sẽ khá bị động, nhưng ứng phó với một mình hung thủ gây án cao lớn hơn cô sẽ rất hữu dụng.
Khi cô khống chế hung thủ cũng đừng nôn nóng, dùng khuỷu tay ghìm chặt như vậy. Lúc đầu anh ta sẽ rất điên tiết, nhưng sau khi bị cô khống chế, cảm xúc dần dần sẽ bị mài mòn, sẽ từ từ cảm thấy sợ hãi, hơn nữa còn vì không giãy ra khỏi cô được mà có cảm giác thất bại.
Đợi cô cảm thấy cảm xúc của anh ta sụt giảm, phản ứng cũng trở nên trì trệ hãy lập tức buông tay, dồn toàn bộ sức lực huých khuỷu tay vào gáy anh ta.
Như vậy anh ta sẽ hôn mê, cô lại dùng còng tay còng anh ta lại, thế là mọi việc đều thuận lợi.”
Từ Thiếu Uy nói xong, phát hiện ra Dịch Gia Di vẫn đang khóa chặt hai tay sau lưng mình, giãy một cái đương nhiên không giãy thoát được, chỉ đành hơi ngửa ra sau nói: “Cô có thể buông tay rồi, madam.”
Đột nhiên Dịch Gia Di rút người ra, đánh khuỷu tay xuống.
Từ Thiếu Uy giật nảy mình, muốn trốn cũng đã không kịp, cũng may một đòn của Dịch Gia Di không hề dùng sức.
Từ Thiếu Uy lùi lại một bước cách xa cô, sờ mũi với vẻ hơi xấu hổ.
Dịch Gia Di lại rất vui vẻ: “Thật sự hữu dụng, trở về tôi sẽ luyện tập với anh cả của tôi cho thành thạo tư thế này, cảm ơn anh.”
Từ Thiếu Uy tránh ánh mắt, thấp giọng ừm một tiếng, lại cảm thấy phát ra tiếng như thế có hơi không đủ uy phong vì thế lại cao giọng nói: “Không cần khách sáo, madam.”
“Khiêm tốn quá, lên xe nào.” Dịch Gia Di cười khà khà, vỗ lên cánh tay của anh ta, dẫn đầu giẫm lên xe buýt.
Một chuyến này, sau khi Từ Thiếu Uy lên xe đã không chọn vị trí sau lưng cô nữa mà chần chừ vài giây rồi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.
Dịch Gia Di gật đầu cổ vũ anh ta, lại nhỏ giọng nói một cách giảo hoạt: “Tuy rằng về mặt chức vụ tôi là thám tử cao cấp, anh gọi tôi một tiếng madam, nhưng bây giờ ở riêng anh cũng là thầy của tôi.”
Từ Thiếu Uy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim trông về phía trước, chỉ có hai bàn tay đặt trên đùi vặn xoắn vào nhau cho thấy anh ta đang nghe.
“Sau này nếu có cơ hội sóng vai chiến đấu, cùng nhau lập công, anh đừng thận trọng như thế, mọi người trong tổ B đều rất dễ ở chung.” Dịch Gia Di gật đầu với anh ta, cũng coi như một lời khẳng định đối với anh ta.
“Tôi biết rồi.” Từ Thiếu Uy quay đầu liếc mắt nhìn cô, cuối cùng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Tâm trạng của Dịch Gia Di tươi tỉnh hơn rất nhiều, tuy vẫn chưa bắt được hung thủ nhưng mối quan hệ với đồng nghiệp mới hình như đã trở nên tốt hơn một chút.
…
Madam Dịch Gia Di và thầy Từ Thiếu Uy một đường ngồi xe buýt chòng chành về cục cảnh sát Du Ma Địa.
Vừa bước chân vào văn phòng vừa vặn thấy Tannen và Phương Trấn Nhạc đang xuất hiện ý kiến bất đồng
“Sir Phương, vụ án lần này có rất nhiều nghi phạm, phạm vi bắt giữ rất rộng, chính là một cơ hội tốt để nghiệm chứng tâm lý học tội phạm có tác dụng đối với phá án trinh thám...” Giám sát T đang dùng hết toàn bộ sức lực để truyền thụ lý luận và kiến thức của mình với Phương Trấn Nhạc, dùng lý tranh luận. Tuy rằng quầng thâm dưới mắt rất dày nhưng nói chuyện lại đầy nhịp điệu, vẫn trông có vẻ vô cùng có tinh thần.
“Phá án trinh thám là trả lại chân tướng cho người đời, để biểu dương cái thiện trừng trị cái ác chứ không phải nghiệm chứng một loại phương pháp khoa học nào đó.” Phương Trấn Nhạc đứng bên cạnh bảng trắng, tuy hơi nhíu mày lại nhưng cũng không hề mất kiên nhẫn gì cả, chỉ có giữa lông mày lộ ra chút vẻ mệt mỏi.
“Tôi không có ý này...” Tannen tự nhận mình nói sai lời, vội vàng xin lỗi. Chỉ là cản trở nho nhỏ như vậy hoàn toàn không thể đánh bại được tính tích cực của anh ta, mở miệng vẫn kiên trì với ý của mình.