Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 57 - Chương 57 - Chất Vấn

Chương 57 - Chất vấn
Chương 57 - Chất vấn

Chương 57: Chất vấn

Thám tử cảnh sát lấy phá án làm mục tiêu, loại đạo lý chó má như “án của anh” “án của tôi” gì đó, ai có thể phá thì người đó phá thôi, không làm được thì tự nhận mình không làm được, ở đâu ra nhiều hành động không cho phép xâm phạm lãnh thổ và thể diện như loài chó thế?

Sir Phương hoàn toàn không ngờ trong cục cảnh sát này lại có người gan to bằng trời dám chơi trò treo đầu dê bán thịt chó, đổi trắng thay đen với Phương Trấn Nhạc anh, anh chia hồ sơ đến tay các thám tử cấp dưới rồi bắt đầu nghiêm túc làm quen với tình hình vụ án.

Đối với anh mà nói, quy tắc thay thế quy tắc gì đó không quan trọng, có án thì phá, logic về công việc này vốn đơn giản như vậy đấy.

Cách ngày, bởi vì Phương Trấn Nhạc đến bộ phận khoa học giám định lấy vật chứng cũ của vụ thảm sát tại King’s Park, yêu cầu tiến hành phục chế vân tay và một số vật chứng nên chuyện này đã bị giám sát Chương ở tổ trọng án A phát hiện ra.

Giám sát Chương lập tức gọi điện tới văn phòng của Khưu Tố San, lên tiếng chất vấn.

“Toàn bộ án trong cục một khi được xác định là án chưa giải quyết bị gác lại thì có thể do bất cứ thám tử nào điều tra lật lại vụ án, sao thế? Quy định này không có tác dụng với tổ B chúng tôi à? Vậy tôi ngược lại muốn hỏi cảnh ti Hoàng xem có phải chỗ chúng ta đã đổi chính sách rồi hay không.” Khưu Tố San cho rằng Phương Trấn Nhạc có ý muốn nhận vụ án này, tuy rằng trong lòng chửi tổ trưởng Phương tự ý ra quyết định tơi bời, nhưng vẫn vô cùng tự tin chống lưng cho tổ trưởng trong tổ, không hề rụt rè chất vấn lại giám sát Chương của tổ A.

“Cô cảm thấy chúng tôi phá án không được, cố tình muốn khiến tôi khó xử đúng không? Giám sát Khưu, tôi chưa từng đắc tội với cô cơ mà?”

“Sir Chương, lời không thể nói như vậy được, chúng ta cùng lo một vụ án, đổi một người điều tra là đổi một góc độ khác, có ý tưởng mới nói không chừng sẽ có đột phá mới.”

“Đến lúc đó tổ B cũng không phá được thì cô chính là vô duyên vô cớ lãng phí tài nguyên của cục cảnh sát! Đừng biến thành trộm gà không được còn mất nắm thóc thế.”

“Sir Chương nặng lời rồi, tôi chỉ cảm thấy tổ A với tổ B khác nhau mà thôi, chứ cũng không nói chúng tôi ưu tú hơn. Anh đừng nổi nóng như thế, trừ phi sir Chương không có tự tin.”

Giám sát Chương bị Khưu Tố San chọc tức điên, cuối cùng để lại một câu “không so đo với phụ nữ” rồi cúp máy.

Khưu Tố San bĩu môi, lầm bầm với vẻ khinh thường: “Tổ B này liên tiếp phá được án, tổ A cũng không uy phong được đến vậy đi? Sao anh làm giám sát tổ A mà còn khoa trương hơn cả tôi thế? Chỉ biết lấy “phụ nữ” rồi “đàn ông” ra để đối chọi, không có nhân phẩm.”

Bản thân ở trong văn phòng tự do tự tại xì một tiếng đầy khinh miệt, rồi mới ngồi ngay ngắn lại, gọi điện kêu Phương Trấn Nhạc tới văn phòng của mình một chuyến với khí thế hừng hực.

Phương Trấn Nhạc vừa mới ngồi xuống đối diện với chị ta thì chị ta đã mặt mày lạnh lùng tức giận dạy dỗ anh một trận.

“Tôi cũng hứng đủ thay cậu rồi, toàn bộ mặt mũi đều đổ hết vào vụ án này, cậu phải điều tra lại vụ án này ngay, có thể phá được hay không, cậu tự xem sao mà làm.” Khưu Tố San nói xong, vỗ mạnh tay một cái lên bàn, trừng mắt nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ uy hiếp.

“…” Phương Trấn Nhạc dựa lên lưng ghế, vẫn luôn giữ im lặng từ lúc tiến vào văn phòng.

Lúc này anh nghe hiểu lời của Khưu Tố San, cúi mắt nhìn mép bàn trước mặt, đôi mày nhíu chặt lại.

Khưu Tố San lại không hiểu rõ tình hình.

Không phải án mà madam phân công, vậy là ai đưa văn kiện đến tổ B?

Phương Trấn Nhạc tùy tiện nghĩ, cái tên “Dịch Gia Di” đã hiện ra rõ ràng.

Ngón tay của anh hơi cuộn lại một cách vô thức, nói một câu “tôi biết rồi, yên tâm đi madam” rồi đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Khưu Tố San nhìn chằm chằm vào gáy anh, thật sự muốn sờ xem có phải trời sinh có khúc xương mọc ngược hay không?

Sau khi cửa văn phòng đóng lại, chị ta vội vàng rút bàn tay đang dùng sức ấn lên bàn về xoa nhẹ.

Nổi giận vỗ bàn, bảo sao đau thế!

Bình Luận (0)
Comment