Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 58 - Chương 58 - Sir Phương Đã Nhìn Thấu Tất Cả 1

Chương 58 - Sir Phương đã nhìn thấu tất cả 1
Chương 58 - Sir Phương đã nhìn thấu tất cả 1

Chương 58: Sir Phương đã nhìn thấu tất cả 1

Phương Trấn Nhạc đi ra khỏi văn phòng của Khưu Tố San, đứng ở cửa một lúc, điểm qua các sự việc xảy ra tại văn phòng tổ B trong khoảng thời gian gần đây một lượt.

Lại hồi tượng lại toàn bộ chi tiết mà Dịch Gia Di thể hiện trước mặt anh một lần.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên nửa gương mặt của anh, khiến nửa gương mặt tắm trong ánh mặt trời, nửa bên còn lại thì ẩn trong bóng tối.

Một con mắt vì ánh sáng mà lấp lánh màu hổ phách, một bên còn lại thì tối đen như mực.

Trở về văn phòng, Phương Trấn Nhạc phát hiện ra Lâm Vượng Cửu đang thắp hương.

Anh quay đầu nhìn, quả nhiên trên bảng trắng lại xuất hiện một vòng tròn đỏ mới.

Trên bảng trắng hôm nay ghi chép lại những chi tiết và hình ảnh trong vụ thảm sát ở King’s Park, bên trên viết tên của bạn học nữ có khả năng vì thành tích học tập không bằng nạn nhân mà ghen ghét nạn nhân, còn có tên tình nhân của cha người chết, và một vài người từng phát sinh xung đột nhỏ, hoặc là có khả năng tồn tại một vài mâu thuẫn và quan hệ cạnh tranh với người chết.

Vòng tròn đỏ đó không khoanh tròn tên của mấy người kia, ngược lại vẽ vào một chỗ trống, đây là ý gì? Hung thủ không nằm trong mấy người này sao?

Mất một lúc, Lâm Vượng Cửu châm hương, đã bắt đầu vái bốn góc văn phòng, miệng thì lẩm bẩm.

Bái xong, ông ta cắm hương vào trong lư hương đã chuẩn bị sẵn từ trước, phía sau lư hương còn bày một bức tượng Quan Công nhỏ.

Lâm Vượng Cửu thở dài, quay đầu kiên quyết bảo: “Cuối tuần chúng ta tới miếu khấn vái hết đi, phong thủy ở văn phòng chúng ta chắc tám phần hơi có vấn đề rồi. Các cậu nhìn đi, mỗi lần vòng tròn đỏ này vẽ ra đều rất dùng sức, cảm giác rất tức giận, là oan hồn lấy mạng đây mà.

Hơn nữa, án lần trước xảy ra từ rất nhiều năm trước, thi thể đã sớm được người nhà nhận về, sau khi hỏa táng đặt ở nghĩa địa công cộng, oán khí cũng từ từ tan đi nên không có vòng tròn đỏ nữa.

Còn vụ thảm sát lần này, nghe nói thi thể mới định nhận về trong hai ngày này thôi, chúng ta lật lại án này, thời hạn giữ thi thể của pháp y lại rất dài, thế này không phải oan hồn xuất hiện hay sao?”

Chú Cửu nói đâu ra đấy, logic rõ ràng.

Chuyện này nghĩ thế nào cũng là ma quỷ lộng hành, không thể nghi ngờ gì nữa.

“Vậy chúng ta mời người tới đuổi quỷ được không?” Gary không tin mấy chuyện này cho lắm nhưng vẫn có lòng kính sợ.

“Cần gì đuổi quỷ? Giúp chúng ta phá án không phải rất tốt hay sao?”

Phương Trấn Nhạc phất tay, liếc mắt nhìn cô cảnh sát trẻ vẫn luôn ngồi ngoan ngoãn cuối văn phòng: “Xong việc chưa?”

“Công việc hôm nay đều đã nghiêm túc hoàn thành rồi ạ, còn có rất nhiều hồ sơ cần chỉnh sửa, nhưng nhiều quá, từ từ làm cũng được, anh Gia Minh nói bên này sắp thảo luận vụ án thảm sát ở King’s Park nên tôi tới đây họp ké.” Dịch Gia Di nghiêm túc đáp lời, bộ dáng ngoan ngoãn.

Lưu Gia Minh ngồi ngược người trên ghế, không để ý đến màn đối thoại của Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, mà nhìn Lâm Vượng Cửu rồi lại nổi lên nghi ngờ: “Trên đời này nào có quỷ chứ, nếu thật sự có quỷ thì bọn họ cứ trực tiếp đi tìm hung thủ đòi mạng, chứ còn cần tới cảnh sát chúng ta làm gì, chú Cửu, có phải chú chơi bọn tôi không đấy?”

“Sao lại là tôi? Tôi còn cảm thấy là cậu đây này.” Lâm Vượng Cửu quay đầu nhìn nén nhang đang cháy, thấy nó vẫn cháy bình thường, vừa không đột nhiên tăng tốc, cũng không đột nhiên tắt ngúm, lúc này mới yên tâm.

“Chắc chắn không phải tôi.” Lưu Gia Minh chuyển tầm mắt về phía Gary: “Nói, có phải là anh làm không?”

“Không phải tôi.” Gary phất tay, quay đầu nhìn tên ế lâu năm Tam Phúc: “Anh Tam Phúc, có phải anh nghịch không đấy?”

“Người có thể suy đoán ra hung thủ thật sự sớm nhất ở tổ B chúng ta cũng chỉ có mình anh Nhạc thôi, được chưa.” Tam Phúc hướng mũi nhọn về phía Phương Trấn Nhạc.

Sau khi mất điều khiển từ xa, sự mềm lòng giữa người với người chẳng còn sót lại gì.

Lâm Vượng Cửu cũng phân tích ra vòng tròn đỏ đó khoanh vào chỗ trống, chứng minh tên của hung thủ không ở trên bảng trắng.

Ông ta lật toàn bộ văn kiện ra, sau khi ngồi xuống lại đọc thật cẩn thận, làm việc nghiêm túc đến mức chưa từng thấy trong đời.

Bình Luận (0)
Comment