Chương 59: Sir Phương đã nhìn thấu tất cả 2
Ông ta vừa đọc văn kiện tìm kiếm manh mối còn vừa thi thoảng ngẩng đầu nhìn trời, hai tay chắp lại, lẩm bẩm với vẻ mặt khổ sở: “Thần quỷ ơi, phù hộ cho chúng tôi mau tìm được manh mối quan trọng, phá được vụ án nhanh nhất có thể, xin phù hộ xin phù hộ!”
Phương Trấn Nhạc đi đến trước bảng trắng, cầm mút lau bảng đen lên, xóa đi phần lớn manh mối vô dụng, đột nhiên nghe được lời của Lâm Vượng Cửu, ánh mắt vô thức liếc qua Dịch Gia Di đang ngồi ở hàng sau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giống như một học sinh ngoan chuyên chú nghe giảng.
Cô cảnh sát trẻ nghiêm trang, thoạt nhìn ngốc nghếch, đơn thuần và ngọt ngào như vậy.
Đột nhiên anh nghĩ đến gì đó, khóe môi hơi nhếch lên, vội quay đầu về phía bảng trắng ho khẽ một tiếng, muốn kiềm chế ý cười.
Nhưng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà có làm thế nào cũng không kiềm chế được ý cười, anh đi vài bước đến bên cửa sổ, quay lưng với tất cả mọi người, nở nụ cười đầy khó hiểu.
“?”
“?”
“?”
Các thám tử cộng thêm Dịch Gia Di ở trong phòng đều nhìn về phía Phương Trấn Nhạc với vẻ mặt hoang mang.
Sir Phương vừa nhặt được tiền sao?
…
Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn cái cây vẹo cổ bên cạnh cổng sau cục cảnh sát nằm ngoài cửa sổ, dây điện vòng trước vòng sau thân cây gần như hoàn toàn quấn quanh nó, dù nó có phát triển thế nào cũng không thể thoát ra được.
Không hổ là cục cảnh sát, ngay cả cái cây cũng phải sa lưới.
Suy nghĩ bị phân tán khiến loại tâm trạng chẳng hiểu sao lại muốn cười vừa rồi đó của anh mới nhạt dần đi, lúc này anh quay người đi về trước bảng trắng với vẻ nghiêm túc, lại xóa đi vài thông tin mà anh đoán không có tác dụng, rồi quay đầu nói: “Chúng ta lật lại vụ án này từ đầu.”
“Nơi phát hiện ra thi thể nạn nhân là đồi cỏ sau hồ của công viên, ở đó ít người qua lại, chỉ có nhân viên vệ sinh sẽ đều đặn mỗi sáng tới khu vực này mỗi khi dọn rác trong hồ, điều tra dấu vết phỏng đoán nơi đó chính là hiện trường xảy ra vụ thảm sát.
Cách chỗ thi thể không xa còn phát hiện ra cặp sách của cô gái và một quyển sách giáo khoa rơi bên gốc cây.
Căn cứ theo báo cáo của pháp y suy ra người chết bị đánh tới chết.
Căn cứ theo thông tin hiện có, chúng ta tái hiện lại vụ thảm sát.
Hôm đó là ngày dọn vệ sinh ở trường học của nạn nhân, rất nhiều học sinh đều nhân cơ hội này trốn tiết ra ngoài chơi, nạn nhân cũng là một trong số đó, nhưng cô ta không đi dạo phố cùng các bạn hoặc là tới nhà bạn bè chơi mà lại chạy tới King’s Park đọc sách.”
Phương Trấn Nhạc nói đến đây, dừng lại cho mọi người thời gian tìm linh cảm.
“Tôi đã đọc qua hồ sơ, thật sự thì các thám tử tổ A đều đã điều tra nhiều lần các điểm mà tôi nghi ngờ, xung quanh nạn nhân không có người nào có động cơ giết người vô cùng thành lập, bọn họ đều có bằng chứng không có mặt ở hiện trường.” Lâm Vượng Cửu nhíu chặt mày.
“Cũng đã điều tra hỏi qua những người thất nghiệp thường lui tới gần đó, đều nói hoàn toàn không nhận ra nữ sinh ngoan ngoãn đó, hoặc chỉ nói hôm đó hoàn toàn không đi qua King’s Park, đã nghĩ cách dò hỏi mấy người này báo cáo người khác, đồng thời cũng đã tìm người chỉ điểm hỏi qua, nhưng đều không có manh mối.” Tam Phúc vươn bả vai có hơi nhức nhối.
Dịch Gia Di cúi đầu sờ cây bút trong tay, trên giấy ghi lại các manh mối hiện có.
Toàn bộ manh mối đều không cho thấy người chết có bạn trai khi hung án xảy ra, nhưng trong dòng chảy hình ảnh mà cô nhìn thấy rõ ràng có một thi thể nam bất tỉnh ở bên cạnh cơ mà.
Nếu hung thủ đã nói để bọn họ làm uyên ương dưới đáy hồ vậy có xác suất lớn bọn họ là quan hệ bạn trai bạn gái.
Nhưng tại sao cho dù là bạn của người chết hay là người thân đều giống như không hay biết cô ta có một người bạn trai nhỉ?
Lén lút yêu đương có thể giấu kỹ được như thế sao?
Dịch Gia Di hồi tưởng lại lúc mình mười lăm mười sáu tuổi, đừng nói là yêu đương mà chỉ là liếc mắt nhìn một nam giới nào thêm một cái thôi là đã nói với bạn thân mười tám nghìn lần rồi.