Chương 60: Sir Du, sợ đấy à
Con gái ở độ tuổi này thích chia sẻ bao nhiêu, lại vô cùng coi trọng tình bạn, một đám bạn sáp lại chung với nhau cũng sẽ tán gẫu về chuyện của mình và chuyện của đối phương, thậm chí là chuyện của những người râu ria không quan trọng không có hồi kết…
Hơn nữa, bạn nói với ai nhiều hơn một câu ở trong trường học là đám bạn học không có gì khác giải trí ngoài học hành đều sẽ không nhịn được mà đoán mò, loại thời điểm yêu đương hoàn toàn là giấy không gói được lửa.
Hoặc là… không phải yêu đương trong trường học?
Hơn nữa phải có một lý do đặc biệt mạnh mẽ nào đó mới khiến nạn nhân không có cách nào chia sẻ với người bên cạnh về tình yêu đặc biệt này của mình?
Tình yêu cấm kỵ?
Dịch Gia Di cảm thấy có khả năng mình đã bắt đầu chạy lệch hướng rồi, nói không chừng những suy nghĩ lung tung này sắp bịa thành một quyển tiểu thuyết không đáng tin mất.
Cô vội vàng cất suy nghĩ đi, tiếp tục chú ý đến đám người sir Phương đang thảo luận cho an toàn.
Kết quả mới nghe Lưu Gia Minh mở miệng thì đột nhiên trong hành lang truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó, vài người đàn ông đứng ở cửa văn phòng, người dẫn đầu chống cửa nhìn vào bên trong một vòng, ánh mắt cũng bất thiện nhất.
Dịch Gia Di liếc mắt cái đã nhận ra, đây là các thám tử của tổ trọng án A, người dẫn đầu là tổ trưởng Du Triệu Hoa.
“Tổ trưởng Du.” Phương Trấn Nhạc cầm bút ghi, quay đầu chào hỏi một cách lạnh nhạt.
Anh trời sinh có một gương mặt anh tuấn uy phong, không cần làm ra vẻ mặt khinh thường và ngạo mạn cũng đã đủ uy thế ép người rồi.
Anh rõ ràng chào hỏi người ta một cách rất bình thường như thế, nhưng Du Triệu Hoa lại cảm thấy Phương Trấn Nhạc có vẻ không chào đón mình, nhìn mình từ trên cao xuống.
“Phương Trấn Nhạc, có phải cậu đang chơi tôi không đấy.” Du Triệu Hoa liếc mắt nhìn bảng trắng, chỉ nhìn qua vài chữ ít ỏi cũng nhận ra là vụ thảm sát ở King’s Park.
Lúc trước vụ án này cũng khiến anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, hung thủ có thể nói là vô cùng không tôn trọng phía cảnh sát, vất người chết trên đồi cỏ rồi mặc kệ, dư luận ồn ào xôn xao, rất nhiều người không dám dạo tới bên công viên đó nữa, khu vui chơi cũng làm ăn sa sút, đi đến đâu cũng chỉ trích phía cảnh sát phá án bất lợi, trị an ở Hồng Kông không tốt.
Anh ta chịu đựng áp lực điều tra cả ngày lẫn đêm, dẫn đội đi khắp nơi lùng tìm manh mối, mệt hết mấy tháng liền không về nhà, trong tổ người nào cũng bị lột một tầng da, nhưng cuối cùng vẫn chưa thể phá được vụ án.
Bây giờ Phương Trấn Nhạc lại tự cho đúng lật lại vụ án này, đúng là không biết trời cao đất dày.
“Người không mời tự tới, xông vào văn phòng của người khác cũng không phải tôi, sao chúng tôi lại chơi anh nhỉ?” Phương Trấn Nhạc khoát một tay lên bảng trắng, đứng ở nơi đó chắn cửa vào, rõ ràng không định cho Du Triệu Hòa vào cửa.
“Sao thế? Cảm thấy án mà tổ A chúng tôi không phá được thì các người có thể phá được sao?” Du Triệu Hoa liếc qua đám người trong văn phòng với ánh mắt khinh thường, nói với vẻ coi khinh: “Gần đây phá được vài vụ án đã không biết mình có mấy phần bản lĩnh rồi à, tưởng trong thiên hạ không có án nào mà các cậu không phá được chắc? Rõ ràng trên báo cũng viết là do may mắn cả thôi, sir Phương.”
“Cẩn thận vụ án thảm sát ở King’s Park bị hủy trong tay thì mặt mũi cũng mất sạch đấy.”
“Sir Du, sợ đấy à? Lỡ như chúng tôi phá được án thì có phải anh không lăn lộn nổi trong nghề nữa hay không?” Không đợi Phương Trấn Nhạc đáp lời, đột nhiên Lưu Gia Minh đã tươi cười hất cằm với Du Triệu Hoa.
Cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ngược trên ghế đó, đôi mắt cong lại đầy thân thiết giống như chỉ đang nói đùa với người ta, nhưng lời nói ra lại đâm thẳng vào tim phổi người.
“Tôi đang nói chuyện với Phương Trấn Nhạc, chưa đến phiên cậu chĩa mồm vào.” Nếu là Phương Trấn Nhạc và anh ta cãi nhau cũng thôi đi, nhưng ngay cả thám tử nhỏ tổ B cũng dám không có lớn nhỏ với anh ta, khiến Du Triệu Hoa càng lúc càng tức tối.