Chương 61: Bị chọc trúng tim đen rồi à
“Sao vậy? Bị chọc trúng tim đen rồi à, sir Du…” Lưu Gia Minh nói xong đột nhiên bật cười ha ha, mấy câu này nói ra rồi cậu ta nào còn giống cảnh sát nữa mà thật sự còn biết gây thù chuốc oán hơn cả nhân vật đại phản diện.
Đôi mày của Du Triệu Hoa dựng ngược lên, bước một bước vào phòng, định so đo với Lưu Gia Minh.
Phương Trấn Nhạc cuối cùng cũng hành động rồi, anh duỗi cánh tay tới đặt lên vai Du Triệu Hoa: “Tổ trưởng Du, không cần thiết đâu nhỉ? Án này cũng không phải của nhà anh.”
Du Triệu Hoa cảm thấy trên vai như có núi thép đè lên, Phương Trấn Nhạc dùng lực bóp vai anh ta, rõ ràng không chào đón anh ta vào văn phòng.
Anh ta cắn răng ra sức thở hổn hển vài hơi, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, tức giận nói: “Án này tôi đã điều tra và tìm bắt nửa năm trước rồi, toàn đội đều ngả ra đất nghỉ trong văn phòng, mỗi một người có liên quan đến nạn nhân đều bị tìm tới hỏi lại không biết bao nhiêu lần, hỏi đến mức người khác thấy chúng tôi là phát phiền. Đồi cỏ đó, chúng tôi cũng đã điều tra trải thảm không dưới ba lần, không phá được chính là không thể phá được. Các người lật lại vụ đó cũng chỉ tổ lãng phí cảnh lực mà thôi!”
“Tổ trưởng Du, anh không phá được không có nghĩa chúng tôi không phá được.” Phương Trấn Nhạc nhướn mày.
“Vậy nếu cậu không phá được thì sao hả?” Du Triệu Hoa lùi lại một bước, hất tay Phương Trấn Nhạc ra, một tay chống lên tường, nhìn chằm chằm vào Phương Trấn Nhạc với vẻ mặt nghiêm túc.
“Sir Du, đây đều là án trong cục cảnh sát, mỗi một người trong chúng ta bận sống bận chết đều hy vọng phá được án, vừa không muốn đá cậu một cước cũng không định khoe khoang gì cả, chỉ là công việc mà thôi. Là cậu nghĩ quá nhiều, gần đây áp lực của mọi người đều lớn, thời tiết lại nóng, hay là uống chút trà hạ họa, bớt thời gian nghỉ ngơi vài ngày đi.” Lâm Vượng Cửu tiến lên hai bước, hai tay đè xuống tỏ vẻ đối phương hà tất phải giận dữ như vậy.
Du Triệu Hòa lại không nghe lời này, chỉ trừng mắt nhìn chú Cửu rồi lại nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ hăm dọa.
“Tôi sẽ mở tiệc kính trà xin lỗi anh.” Phương Trấn Nhạc thuận miệng đáp với tư thế thả lỏng, bộ dáng ngạo mạn hoàn toàn không cảm thấy mình sẽ không phá được vụ án.
Du Triệu Hoa hận nhất chính là dáng vẻ không đặt bất cứ chuyện gì vào trong mắt này của Phương Trấn Nhạc, sớm đã thấy chướng mắt từ lâu, muốn nhân cơ hội đè đối phương để tăng nhuệ khí.
Bây giờ mình không nuốt được cục tức này nên lại càng không muốn bỏ qua cơ hội đè đầu Phương Trấn Nhạc, anh ta lớn giọng đáp: “Được, sir Phương, nhớ kỹ lời hôm nay của cậu.”
“Vậy nếu tôi phá được án thì sao?” Phương Trấn Nhạc nhướn mày.
“Cậu nói đi.” Du Triệu Hoa đáp một cách khí phách.
Phương Trấn Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn các cấp dưới ngồi trong văn phòng…
Lưu Gia Minh ngẩng đầu với vẻ không phục, động tác hơi nghiến răng cho thấy cậu ta nóng lòng muốn bớt thời gian đáp trả lại Du Triệu Hoa vài câu.
Lâm Vượng Cửu thì mặt mày lạnh lùng, ngày thường luôn treo bản mặt khổ sở như muốn oán trách tất cả mọi thứ hiếm khi lại nghiêm túc như vậy.
Gary và Tam Phúc thì khoanh tay, quắc mắt nhìn với vẻ lạnh lùng, một nắm tay siết lại nhìn chằm chằm vào Du Triệu Hoa giống như định lao tới vậy.
Trong xương cốt của đám đàn ông vốn tràn đầy tính công kích, những người làm cảnh sát như bọn họ lệ khí quá nặng, nhưng lại bị lớp da cảnh sát này trói buộc nên chỉ có thể thông qua công việc cường độ cao và hệ số nguy hiểm cao để trút hết thể lực và dã tính dư thừa của mình trong khuôn khổ.
Bây giờ Du Triệu Hoa khiêu khích như thế, hễ là người nóng máu, ai lại có thể nhịn được?
Trong nháy mắt Phương Trấn Nhạc thu tầm mắt lại, khóe mắt tình cờ liếc qua Dịch Gia Di, ngay cả cô cảnh sát nhỏ không phải ở tổ B này cũng mang vẻ mặt không phục, siết bút, nhíu mày, mím môi giống như con mèo nhỏ nóng tính vậy.
Sao thế? Nhanh như vậy đã sinh ra cảm giác thuộc về tổ trọng án B rồi sao?
Hay là vì hồ sơ vụ án thảm án sát ở King’s Park vốn là do cô lừa dối để lẫn vào vì thế mới tự trách?