Chương 570: Who are you? 4
Dịch Gia Di gật đầu: “Sở học của giám sát T nhất định sâu xa và chắc chắn hơn tôi, tôi chẳng qua chỉ đọc một vài quyển sách về phương diện này để tự học mà thôi. Sau này gặp phải chỗ không hiểu liên quan đến nội dung lập hồ sơ tội phạm trong tâm lý học tội phạm, tôi chắc chắn vẫn phải đi hỏi anh.
Nhưng giám sát T cũng phải cân nhắc lại kiến thức đã học trước kia của mình để lọc bỏ những nội dung đặc trưng văn hóa nước ngoài không phù hợp với đặc trưng văn hóa của chúng ta.
Anh nói xem có phải không?”
Giọng điệu của Dịch Gia Di vô cùng khiêm tốn, cô vừa tán đồng với tác dụng của việc lập hồ sơ tội phạm và tâm lý học tội phạm mà Tannen đã học, vừa đưa ra kết luận “cũng không phải anh không chuyên nghiệp mà là thứ anh học có vấn đề.”
Tannen chớp mắt, nhanh chóng vận chuyển đầu óc, qua một lúc mới ra sức gật đầu với cô và nói: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
“Giám sát T, tôi tin rằng anh chắc chắn cũng có những quyển sách liên quan đến tâm lý học tội phạm nước Mỹ. Tôi xin tiến cử một vài quyển phân tích vụ án phạm tội được viết bởi các phóng viên bản địa theo dõi tình tiết vụ án ở Hương Giang suốt mấy chục năm, và sách bản địa có liên quan, thế nào?” Dịch Gia Di thấy anh ta chấp nhận kiến nghị của mình, lập tức vui vẻ ra mặt.
“Không thành vấn đề.” Tannen lập tức đưa sổ của mình cho Dịch Gia Di, ra hiệu cho cô cứ viết tên sách lên sổ.
Dịch Gia Di ngồi xuống vị trí bên cạnh anh ta, ngay tại bàn làm việc mà anh ta vừa mới dùng, ghi ra danh sách các quyển sách có liên quan mà mình đã đào bới được ở các tiệm sách cũ mà mới tại Vượng Giác, Tiêm Sa Chủy.
Sau khi viết xong, cô đưa sổ cho giám sát T, lúc này mới phát hiện ra trên sổ viết đầy các ghi chép, tất cả đều là lời mà vừa rồi cô đã nói khi thuyết trình.
Thật sự ghi rất đầy đủ, rất nhiều…
Bài thuyết trình vừa được làm ra chủ yếu để phản bác Tannen, kết quả anh ta lại là người nghiêm túc ghi chép nhất.
“Đúng rồi, còn có một chỗ vô cùng thần bí, anh nhất định không thể bỏ lỡ, ở đó có tinh hoa kinh nghiệm của thám tử trưởng được lưu trữ gần trăm năm nay!” Dịch Gia Di đứng dậy, đột nhiên vỗ tay một cái.
“Hả?” Tannen nhướn mày.
“Nơi đầu tiên đương nhiên chính là phòng hồ sơ rồi.” Dịch Gia Di nói.
Tannen vội ghi lại.
“Nơi thứ hai, ha ha, chính là văn phòng của cô Lư Uyển Nhân!” Dịch Gia Di nghiêng đầu, nhướn mày trừng mắt, ra sức gật đầu với Tannen.
“A…” Tannen như nhận được chí bảo mà tiếp tục ghi chép, vừa viết vừa nghĩ, cô Lư Uyển Nhân này không biết có lai lịch gì, vậy mà lại được Dịch Gia Di đề cử một cách thận trọng như thế! Nhất định phải vô cùng cẩn thận, từ từ thăm hỏi một phen mới được!
Dịch Gia Di thấy anh ta ghi xong lại vỗ tay tiếp, cười bảo: “All right, giám sát T, vất vả rồi, sau này xin được chỉ dạy ở phương diện tâm lý học tội phạm nhiều hơn!”
“…” Tannen lắc đầu, không nhịn được mà chậc chậc cảm thán, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Who are you…”
Dịch Gia Di cười ha ha, kính chào giám sát T và nghiêm túc đáp: “Thám tử cơ bản bình thường nhất ở Hương Giang, Dịch Gia Di.”
…
Trong thời gian các thám tử tổ B sắp xếp và tìm kiếm danh sách, Tannen vẫn quyết định buổi tối sẽ theo bộ đội cơ động, cùng các đồng nghiệp nằm vùng theo dõi Cốc Hiểu Lam.
Đến lúc đó có thể tận mắt quan sát toàn bộ người xung quanh cô ta, cho dù không tìm được nghi phạm phù hợp với hồ sơ tội phạm của anh ta thì chí ít cũng có thể thiết lập quan hệ với các đồng nghiệp PTU.
Chẳng qua, ngoại trừ các đồng nghiệp PTU ra, Tannen vẫn muốn dẫn một thám tử đi cùng, đôi bên có thể thảo luận nghiên cứu về công việc phá án.
Bây giờ trong văn phòng chỉ còn lại Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di, chú Cửu và Từ Thiếu Uy. Sir Phương người ta là tổ trưởng, chắc chắn không thích hợp. Dịch Gia Di thì sao, đó không chỉ là cùng nhau thảo luận mà còn là bản thân nhận được chỉ dạy, ngược lại cũng không phải không được, nhưng Tannen chép miệng, vẫn theo bản năng từ chối sự lựa chọn này. Về phần chú Cửu, ông cụ không tiện thức đêm, người ta sắp nghỉ hưu rồi, đội cảnh sát cũng sẽ không sắp xếp công việc tăng ca cho ông ta, không được.