Chương 572: Độ tập trung của các trưởng quan quá cao 2
Muốn nói không thể hòa hợp sao? Mọi người đều rất khách sáo, cũng không có xung đột gì, cùng lắm chỉ hơi xa cách.
Nhưng muốn nói hòa hợp sao? Liệu có hơi miễn cưỡng rồi không? Dù sao thì anh ta muốn mượn một người từ tổ B cũng không thể mượn được…
“Rất tốt, mọi người đều không tồi, đều rất lợi hại.” Tannen nghĩ ngợi, vẫn quyết định tùy tiện hàn huyên một chút.
Nhưng câu này vừa nói ra, nghĩ đến những lời mà Dịch Gia Di vừa mới nói trong văn phòng tổ B, anh ta lại không nhịn được mà thở ra một hơi thật dài, bộc lộ hết với chị ta: “Tổ B các cô thật đúng là ngọa hổ tàng long, tôi tưởng đội cảnh sát bỏ một số tiền lớn mời tôi về chắc chắn là vì Hương Giang thiếu nhân tài như tôi, cho nên vừa mới về nước đã lập tức nhậm chức, muốn thể hiện tài năng một phen. Nhưng ai mà ngờ được vụ án đầu tiên tham gia lại gặp phải Dịch Gia Di… Vừa rồi cô không nhìn thấy bộ dáng khi thuyết trình logic của cô ấy, sách giáo khoa mà tôi học, cô ấy thuộc còn nhuần nhuyễn hơn cả tôi.”
“Ha ha ha… là Dịch Gia Di sao? Thảo nào khi cậu vào đây lại có vẻ mặt kỳ lạ như thế.” Khưu Tố San tựa người ra sau, chẳng hiểu sao lại thấy thoải mái quá.
Thật sự hãnh diện vô cùng, thiên tài nhỏ trong tổ của chị ta cũng thật khiến chị ta nở mày nở mặt.
“?” Tannen hơi nhíu mày lại.
“Không sao, ha ha.” Một chàng trai trẻ như cậu tới đội cảnh sát Hương Giang lần đầu tiên tiếp xúc với vụ án lại được sir Hoàng phái đến tổ B có Dịch Gia Di, thế này cũng phải từ từ nghĩ xem có phải đã từng đắc tội với sir Hoàng rồi không?
Khưu Tố San nhướn mày, duỗi cánh tay, lật tìm trong một chồng hồ sơ bên cạnh, rút giấy khen ngợi đã làm khi đề xuất nội bộ cho Dịch Gia Di ra đưa cho Tannen.
“Cậu xem, logic và ý kiến của thám tử Dịch Gia Di trong mỗi một vụ án từng tham gia trước đây đều được miêu tả chi tiết trong này cả đấy.”
Tannen nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc đọc.
Không lâu sau, anh ta lấy sổ ghi chép trong túi ra, cầm bút làm ghi ngay tại bàn làm việc của Khưu Tố San.
“…” Khưu Tố San.
Đây đúng thật là một người nhiệt tình với nghiên cứu.
“Thế nào? Đọc rồi có cảm thấy quen quen không?” Chị ta hỏi.
Tannen ngẩng đầu liếc nhìn chị ta rồi gật đầu: “Tuy ghi chép trên báo cáo này quá mức giản lược, không tường thuật nguyên văn lời của Dịch Gia Di nhưng có thể nhìn ra được cô ấy đã dung nhập lập hồ sơ tội phạm vào trong suy luận logic rất tốt. Rõ ràng cô ấy đã rất hiểu ngành học này.”
Tuy tạm thời không nhìn ra được cô đã học sâu bao nhiêu nhưng chắc chắn vẫn luôn nghiên cứu và học hỏi.
Trên sổ ghi chép vẫn còn sách bản địa liên quan mà cô đã viết cho anh ta, sẽ không phải cô đã đọc hết mấy quyển này rồi đấy chứ?
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Tannen ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi Khưu Tố San: “Có thể nói cho tôi biết văn phòng của cô Lư Uyển Nhân ở đâu không? Tôi muốn đi chào hỏi tiền bối Lư Uyển Nhân sở hữu rất nhiều tinh hoa kinh nghiệm các thám tử trưởng.”
“Chị Nhân?” Khưu Tố San nhướn mày.
“À, các cô đều gọi cô ấy như vậy cả sao.” Tannen gật đầu, vậy khi anh ta đi chào hỏi cô Lư Uyển Nhân cũng sẽ gọi đối phương là “chị Nhân” là được.
“…” Khưu Tố San.
Cậu hoàn toàn không biết chị Nhân làm gì sao?
Nhưng chỗ chị Nhân quả thật có rất nhiều tinh hoa của thám tử trưởng, nhưng không phải cất trong đầu chị Nhân mà là cất trong văn phòng của chị Nhân, chất đống loạn xạ như núi đang đợi được xử lý.
Xem chừng Dịch Gia Di đang tiến cử một người khác giúp chị Nhân xử lý hồ sơ miễn phí đây mà.
“Tốt lắm.” Khưu tố San gật đầu, nói vị trí văn phòng của chị Nhân cho Tannen biết.
Giám sát T nghiêm túc ghi nhớ, gật đầu với vẻ thận trọng.
…
Đến lúc kết thúc công việc, đội ngũ tới Dịch Ký ăn cơm lại có thêm một người.
Tuy sau khi đám người Lưu Gia Minh ăn cơm xong vẫn phải về tăng ca nhưng bữa cơm tối này cho dù thế nào cũng phải ăn cho bằng được.
Vì hôm nay Khưu Tố San cũng phải tăng ca điều tra danh sách nên hôm nay chị ta cũng theo các thám tử tổ B một đường tới Dịch Ký.
Chị ta lái xe chở Tannen, Phương Trấn Nhạc lái xe chở Lưu Gia Minh, Dịch Gia Di, Gary và Từ Thiếu Uy, còn chú Cửu tự lái xe của mình. Tam Phúc vì đang làm ghi chép ở chỗ Cốc Hiểu Lam nên sẽ trực tiếp từ khách sạn mà cô ta ở ngồi xe buýt đến Dịch Ký.
Khưu Tố San lái xe vốn rất ổn định, nhưng để theo kịp Phương Trấn Nhạc, chị ta cũng không thể không lái máy bay một lần.
Sau khi đỗ xe ở ngõ sau xong, một nhóm người chậm rãi vòng ra ngoài, tới thẳng Dịch Ký ở góc đường.