Chương 579: Thái Lam tới thăm quán 5
Kết quả hai người khách sáo qua lại khiến cho sir Quách bên cạnh chui vào.
“Được rồi, nay tôi mời, thanh toán xong rồi, lần sau ông Thái có thời gian thì mời tôi nhé.” Quách Vĩnh Diệu cười ha ha, vỗ lên vai của Thái Lam, dẫn đầu cùng các trưởng quan khác rời khỏi tiệm về nhà.
Đợi Dịch Gia Di nhiệt tình tiễn Thái Lam đi, Clara mới đầu ra hỏi: “Đó là ai thế?”
“Thực thần ông Thái đấy, ngọn đèn sáng mỹ thực của người Hương Giang!” Dịch Gia Di khoác cánh tay của Clara, mở miệng nói: “Toàn bộ cửa tiệm mà ông ấy thích ăn, ông ấy đều sẽ tiến cử lên cột chuyên mục của mình. Mấy cửa hàng được tiến cử này đều sẽ trở thành tiệm ăn siêu kiếm được tiền!”
“Thật sao?” Clara mang vẻ mặt tiếc nuối: “Sớm biết ông ta tới thì tôi đã để lại một phần vịt quay cho ông ta ăn rồi.”
“Ha ha ha, để lần sau đi, chắc chắn vẫn còn cơ hội. Trở về tôi lại nghiên cứu vài món ăn khác.” Dịch Gia Di gõ vào đầu mình, các loại thực đơn món ngon nhớ được trong này cũng nhiều lắm.
Thời đại này muốn học nấu ăn đều phải đi tìm thầy học, phần lớn đều là món nổi tiếng gia truyền không thể truyền ra bên ngoài, mặc dù được ghi vào sách dạy nấu ăn nhưng thường đều sẽ giữ lại riêng, nhưng thế hệ sau thì lại khác, các đầu bếp lớn vì kiếm lưu lượng đều sẽ làm ra hành vi “vi phạm quyết định của tổ tông”, công bố công thức nấu ăn của nhà mình ra bên ngoài. Bóc trần bí mật về quốc yến, tận tay dạy bạn làm các loại món ăn, cái gì cũng có hết.
Dịch Gia Di không lo thực đơn, chỉ lo phải chọn món nào tiếp theo.
“Trở về tôi sẽ nghiên cứu món mới, dụ ông ấy đến tiếp.” Cô vỗ lên cánh tay của Clara, sau đó quay người về quầy thu ngân, thấy Dịch Gia Tuấn đang gõ máy tính vang lạch cạch, không nhịn được mà bám lên quầy hỏi cậu bé: “Hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Gương mặt nhỏ của Dịch Gia Tuấn đỏ tưng bừng, ngẩng đầu nhìn chị cả, đôi mắt long lanh nước tràn ngập tia sáng hạnh phúc: “Nói ra có thể chị không tin, nhưng chị cả, hôm nay chỉ tính đến hiện tại đã thu được bốn nghìn sáu trăm đô la Hồng Kông rồi!”
“Thật á?” Dịch Gia Di nhướn cao mày, mừng rỡ duối tay xoa mạnh đầu em trai.
Thiếu niên nhỏ xưa nay từ chối người khác sờ vào đầu mình, lúc này bị tiền tài làm cho váng hết cả đầu óc, bị Dịch Gia Di vò tóc thành rối như tổ quạ cũng không hề phản kháng.
Sau vài phút, Dịch Gia Di tiễn các thám tử tổ B đã ăn cơm xong đi, cô duỗi thắt lưng, đi về đến bên quầy, phát hiện Dịch Gia Tuấn mang cái đầu tổ quạ, chống má nghiêng đầu nhìn trời, bộ dáng suy tư về đời người.
“Đang nghĩ gì thế cưng?” Dịch Gia Di cầm cốc trà sữa Frappuccino, vừa hút điên cuồng vừa hỏi.
“…” Dịch Gia Tuấn quay đầu lại, đối diện với cô bằng ánh mắt nghiêm túc, mở miệng bảo: “Chị cả, chúng ta sắp giàu có rồi. Cho dù có rất nhiều tiền, trở thành triệu phú cũng không thể quên gốc. Không thể xa hoa hoang đàng, tiêu xài phung phí, đợi đến lúc đó, em vẫn sẽ ngồi xe buýt đi học, cũng không thể bữa nào cũng cá tôm thịt thà, vẫn phải ngủ sớm dậy sớm, rèn luyện sức khỏe. Đặc biệt vẫn phải chăm chỉ học hành, không thể có quá nhiều tiền tiêu vặt, phóng túng hại tâm tính người, sẽ cắn nuốt tinh thần khí của con người…”
“Phụt!” Dịch Gia Di phun hết một hớp trà sữa vừa hút lên mặt quầy, sau đó ho khan dữ dội.
Bé trai xinh xắn Dịch Gia Tuấn này suýt thì đòi mạng chị cả mình rồi.