Chương 581: Đạo cao một thước, ma cao một trượng 2
Đặt sách xuống đi ra khỏi thư phòng, nhận lấy áo gió mà anh cả cởi xuống, cô lại kéo anh ta tới luyện thân thủ, ôn lại thân pháp dáng người nhỏ có thể khắc chế nghi phạm cường tráng hơn mà Từ Thiếu Uy đã dạy cô.
Mới đầu vẫn có hơi không hiểu phải dùng sức thế nào, cố gắng nhớ lại chi tiết mà Từ Thiếu Uy đã dạy mình rồi thử thêm một vài lần nữa, lại ôn tập phương pháp đánh trận và kỹ thuật khống chế địch cơ bản đã học được khi ở trường cảnh sát, dần dần cũng bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Sau khi luyện tập hơn một tiếng, cô đã bắt đầu có thể khống chế được anh cả, khiến cho anh ta dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Chị cả, là thuật phòng thân mới học được sao? Em có thể học được không?” Gia Như tò mò đi đến cửa, nhìn chị cả và anh cả đánh nhau.
“Ừm, Từ Thiếu Uy mới vào tổ B dạy đấy.” Dịch Gia Di đáp lời.
“Em biết rồi, chính là người lạ mặt hôm nay tới ăn cơm cùng đám người sir Phương. Trông anh ta rất u ám, ngồi ở trong góc chẳng nói chẳng rằng.” Gia Như nhớ lại một chút, lớn lên rất đẹp trai mà nhỉ, nhưng có vẻ hơi hung dữ.
“Ha ha, chỉ là khá hướng nội mà thôi.”
Tiết mục rèn luyện hôm nay kết thúc, Dịch Gia Di đang định đi tắm, cô vỗ lên đầu em gái rồi vòng về phòng lấy quần áo đi tắm.
Sau nửa tiếng, Dịch Gia Di tắm xong, Dịch Gia Đống vỗ lên vai em gái, mang quần áo để thay của mình đi vào phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn quay đầu nói với Dịch Gia Di: “Buổi tối đại khái tổ B sẽ tăng ca đến rất muộn, Tôn Tân đã mang mấy cốc cà phê và điểm tâm ăn khuya tới rồi. Ngày mai bọn họ chắc chắn không có tinh thần gì đâu. Em ngủ sớm một chút, như vậy ít nhất trong tổ B còn có một người không mệt mỏi, có thể xung phong, có thể làm việc chính.”
“Em biết rồi, anh cả, good night.” Dịch Gia Di lau tóc đi vào phòng ngủ, nhìn quyển sách trên bàn, cô nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo kiến nghị của anh cả, làm một người có tinh thần sáng láng nhất ở tổ B vào ngày mai.
…
Cách ngày, buổi sáng, Dịch Gia Di đi làm và tới văn phòng, quả nhiên liên tục chào đón những đôi mắt gấu mèo.
Khi Phương Trấn Nhạc tới ngược lại tinh thần khá sảng khoái, anh nhận cà phê mà Dịch Gia Di đưa qua, dựa lên bàn chung ngửa cổ tu ừng ực ừng ực hết hơn nửa cốc.
Yết hầu của anh di chuyển, gáy và vai đều thả lỏng, khiến cho các nữ cảnh sát văn chức đi ngang qua văn phòng tổ B đều ghé mắt nhìn, thưởng thức thời khắc uống cà phê đầy gợi cảm của thám tử trưởng.
Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc dựa lên bàn chung, nói chuyện câu được câu mất, đợi các thám tử mắt gấu mèo tỉnh táo lại.
Đợi khi Khưu Tố San cũng xoa huyệt thái dương đi vào văn phòng tổ B, Phương Trấn Nhạc vỗ tay, đi đến trước bảng trắng: “Chào madam, qua đây đi, chúng ta báo cáo và trao đổi toàn bộ manh mối đã tra được hôm qua một chút nào.”
Khưu Tố San mới uống được một hớp cà phê đã bị Phương Trấn Nhạc mời đến trước bảng trắng.
Chị ta thở dài bất đắc dĩ, cầm cốc cà phê, nói giọng hơi khàn: “Danh sách liệt kê toàn bộ nam giới có cơ hội nhìn trộm sang phòng của Cốc Hiểu Lam khi nữ minh tinh Cốc Hiểu Lam còn ở nhà cũ… tối qua tôi đã sàng lọc qua một lần, trong đó có tổng cộng chín người phù hợp với hồ sơ tội phạm của giám sát T.”
Khưu Tố San đặt danh sách chín người và tài liệu lên bàn bên cạnh rồi nói tiếp: “Người phù hợp với hồ sơ tội phạm của Thập Nhất tổng cộng có ba người.”
Nói xong, chị ta lại đưa danh sách ba người đó cho Dịch Gia Di.
Dịch Gia Di tùy tiện lật xem ảnh của ba người này, vốn tưởng sẽ trải qua trắc trở tiếp, ai không ngờ vừa mới lật đến phần văn kiện thứ hai đã nhìn thấy mặt của hung thủ.
Ngón tay của cô hơi dừng lại, giả bộ lật nhìn ảnh của hai người khác, sau đó ném văn kiện của hai người không liên quan kia lên mặt bàn, cầm văn kiện chi tiết về hung thủ và đọc.
[Lưu Húc Kiệt, bốn mươi mốt tuổi, tốt nghiệp tiểu học, chưa kết hôn, nghề nghiệp là tài xế lái taxi, khi vào ở có nuôi một con mèo tam thể lông dài to.]
Có nhắc đến nghề nghiệp khác nhưng cũng không tra được cụ thể anh ta đang nhậm chức ở hãng taxi nào.
Đây là thông tin để lại khi Lưu Húc Kiệt thuê nhà cũ và ký hợp đồng với người cho thuê.