Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 583 - Chương 583 - Đạo Cao Một Thước, Ma Cao Một Trượng 4

Chương 583 - Đạo cao một thước, ma cao một trượng 4
Chương 583 - Đạo cao một thước, ma cao một trượng 4

Chương 583: Đạo cao một thước, ma cao một trượng 4

Nếu [Tâm lý học tội phạm] hôm qua đọc đáng tin, căn cứ theo chân dung tâm lý tội phạm, kiểu người lúc nhỏ từng bị người thân ngược đãi, sau khi trưởng thành trở thành hung thủ, khi bắt đầu có sức phản kháng sẽ bắt đầu nhát dao đầu tiên trên con đường khát máu thường đều là người đã từng bị ngược đãi.

Dịch Gia Di khoanh tròn lên văn kiện trong tay, lại khoanh ra các nội dung liên quan đến cái chết của cha ruột anh ta, sau đó ngẩng đầu, tiếp tục nghe lời sau đó của anh Tam Phúc.

“Người thứ hai khá có ấn tượng chính là một tên giang hồ, sống gần nơi ở cũ của cô ta, luôn quấy rối cô ta. Có đôi khi cô ta đang mua đồ hay ăn uống ở gần đó gặp được, tên giang hồ đều sẽ tới bắt chuyện, ngôn từ rất không lễ phép, còn động tay động chân.

Nhưng sau vài tháng, đột nhiên không thấy tên giang hồ này đâu nữa. Hàng xóm và các chủ quán nhỏ gần đó cũng nói không còn thấy người đó đâu.

Tôi đã điều tra tên họ của tên giang hồ mất tích trong khoảng thời gian đó, tên là Lương Phong Thực. Người ở chung với cậu ta năm đó chỉ nhớ được đột nhiên có một ngày sau khi A Phong ra khỏi cửa đã không còn trở về nữa, thời gian cụ thể và thông tin khác cũng không nhớ được.

Còn có một vài tên du côn trước đây từng lăn lộn chung với cậu ta còn nhớ cậu ta, đều gọi cậu ta là A Phong. Cũng nói bắt đầu từ một khoảng thời gian nào đó vào hai năm trước, đột nhiên chẳng thấy A Phong đâu, ngày tháng cụ thể cũng không nhớ được, cũng không ai biết cậu ta đã đi đâu, chính là…”

Ánh mắt Tam Phúc liếc qua mọi người, buông tay, nói: “Bốc hơi khỏi thế gian.”

“Có lẽ đã chết rồi.” Chú Cửu nhíu mày nói, một tên du côn lăn lộn bên ngoài kiếm sống, cho dù cha mẹ không phải sớm đã qua đời thì chỉ sợ cũng đã không nhận một đứa con trai này nữa. Sau khi Lương Phong Thực mất tích lại không có ai báo án, không người nào điều tra, thật sự sạch sẽ đến mức như thể chưa từng tới thế gian này vậy.

“Giết chết Triệu Đông Sinh có khả năng không phải là vụ án đầu tiên của hung thủ.” Dịch Gia Di nói, rất có khả năng Lương Phong Thực cũng là vong hồn dưới lưỡi đao của anh ta.

“Tên cuồng theo dõi viết thư tình cho Cốc Hiểu Lam chỉ bắt đầu từ sau khi Cốc Hiểu Lam chuyển đến một nơi ở khác vào hai năm trước. Nhưng Lưu Húc Kiệt sống tại tòa nhà đối diện với Cốc Hiểu Lam là chuyện từ hai năm rưỡi trước khi Cốc Hiểu Lam vào ở căn nhà thuê đầu tiên. “Khưu Tố San lại bổ sung, bây giờ trong ba người sàng lọc được dựa theo hồ sơ tội phạm của Dịch Gia Di, kẻ đáng nghi nhất chính là Lưu Kiệt Húc có “tiền án” khi đi học.

“… Hung thủ vì lo lắng mình bị nghi ngờ cho nên đợi sau khi Cốc Hiểu Lam chuyển đi mới bắt đầu viết thư tình cho cô ta?” Tam Phúc quay đầu nhìn về phía Khưu Tố San, thử suy đoán.

Ngược lại cảm thấy có hơi khó tin, nếu là như thế, hung thủ này cũng quá cẩn trọng rồi.

Tam Phúc nhíu mày, chép miệng, càng nghĩ càng cảm thấy hung thủ lần này khó tránh khỏi quá khó đối phó.

Nhưng đến bước này rồi, anh ta cảm thấy mình đã sờ ra được cái đuôi của hung thủ.

Suy cho cùng cũng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

(Chú thích: Đạo cao một thước, ma cao một trượng ý chỉ mỗi khi đạo hành tăng lên một thước thì ma chướng cũng sẽ tăng lên một trượng.)

Gary đợi anh Tam Phúc báo cáo xong cũng cầm sổ của mình, bắt đầu báo cáo khẩu cung đã thu thập được:

“Hai năm rưỡi trước, một cô gái sống ở căn nhà bên cạnh nhà Cốc Hiểu Lam tên Trương Lan Lan nói mình cũng bị một tên du côn quấy rối, thông qua hỏi chi tiết, hình tượng đồng nhất với Lương Phong Thực. Thời gian Lương Phong Thực biến mất được nhắc đến trong khẩu cung của Trương Lan Lan trên cơ bản khớp với khẩu cung của Cốc Hiểu Lam.”

Lưu Gia Minh cầm hồ sơ lưu trữ các vụ án theo dõi cũ mà mình đã điều tới đây, lên tiếng: “Em cũng điều tra được ghi chép báo án của Trương Lan Lan, sau khi cảnh sát đến hiện trường đã điều giải một phen. Lương Phong Thực hứa hẹn sẽ không quấy rối và bám theo Trương Lan Lan nữa, sau đó kết án. Trương Lan Lan và Lương Phong Thực quả thật không bị dẫn về cục cảnh sát.”

Phương Trấn Nhạc đi đến bảng trắng, ghi lại ba chữ [Lương Phong Thực], sau đó suy nghĩ vài giây lại viết ba chữ [Lưu Húc Kiệt] lên.

Bình Luận (0)
Comment