Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 586 - Chương 586 - Dịch Gia Di Có Được Manh Mối Mới Từ Đâu Vậy?

Chương 586 - Dịch Gia Di có được manh mối mới từ đâu vậy?
Chương 586 - Dịch Gia Di có được manh mối mới từ đâu vậy?

Chương 586: Dịch Gia Di có được manh mối mới từ đâu vậy?

Phương Trấn Nhạc và Từ Thiếu Uy thì lại đồng loạt quay đầu liếc mắt nhìn qua, lộ ra vẻ mặt tò mò y như nhau.

Dịch Gia Di có được manh mối mới từ đâu vậy?

Nghe qua… sao giống như cô đã biết được một địa chỉ cụ thể vậy?

Không phải là một khu vực mơ hồ mà là biết cụ thể Lưu HIểu Húc ở khu nào, tòa nhà nào, căn phòng nào sao?

“Anh Nhạc, giống như vừa rồi giám sát T đã nói, hành vi của hung thủ chắc chắn có thói quen.

Một người có che giấu bản thân đến thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng biến mình thành một người khác.

Chuyện mà anh ta thích làm trước kia, đến bây giờ chắc chắn vẫn thích làm, cho nên anh ta thích lén lút bám theo người bị hại, loại quá trình theo dõi này đại khái có thể mang đến cho anh ta một loại khoái cảm của mãnh thú lén lút săn con mồi.

Chính là loại khoái cảm ‘Tôi hiểu tất cả mọi thứ về cô nhưng cô lại hoàn toàn không hiểu gì về tôi, thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của tôi’ này, lúc nhỏ anh ta đã trải nghiệm được nó, từ đó thành nghiện, thẳng đến giờ vẫn không có cách nào dứt bỏ.

Cho nên anh ta bám theo Cốc Hiểu Lam, chỉ lặng lẽ viết thư để đối phương biết sự tồn tại của mình nhưng vẫn che giấu bản thân, chỉ quan sát và theo dõi trong bóng tối, đây là trò chơi mà anh ta hưởng thụ nhất.

Cho nên từ đây suy ra, còn có chuyện gì khác cũng khiến anh ta cảm thấy sung sướng lại không có cách nào dứt ra được không?

Sở thích của anh ta mà chúng ta đã thu thập được gần đây là gì? Thật ra hung thủ đã thể hiện cho chúng ta thấy rồi.”

Dịch Gia Di nói đến đây, ngón tay dùng sức gõ lên một dòng chữ đăng trên tờ báo.

Tannen trừng to mắt, nhìn Dịch Gia Di đang vì nhận được linh cảm mà hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt, hai mắt sáng ngời, lại quay đầu nhìn trang báo trên bảng trắng bị cô vỗ vang bôm bốp kia.

A, là có được linh cảm từ trong lời nhắc nhở của anh ta sao?

Anh ta chớp mắt, khóe môi nhếch lên.

Nhưng khi anh ta nhìn chằm chằm vào dòng tin trên tờ báo, thông tin hấp thụ lại không hề tương đương, vẫn chưa phản ứng lại được rốt cuộc “sở thích” mà hung thủ đã thể hiện với phía cách sát trong lời nói của Dịch Gia Di là gì.

Vì thế anh ta hơi lại gần tờ báo, đọc cẩn thận đoạn chữ mà Dịch Gia Di chỉ kia.

“Lén lẻn vào nhà của người bị theo dõi, dùng phòng tắm của cô ta để tắm, ngủ trên giường của cô ta…” Phương Trấn Nhạc híp mắt, đột nhiên duỗi một ngón tay ra, mừng rỡ nhướn mày, ha một tiếng rồi cười bảo: “Là chỗ ở đầu tiên của Cốc Hiểu Lam!”

“Đúng rồi, anh Nhạc! Chính xác luôn!” Gương mặt của Dịch Gia Di rạng rỡ, ngón tay ấn lên tờ báo, một tay giơ lên với Phương Trấn Nhạc.

“Vậy xuất phát ngay thôi! Ở nơi giấu thi thể không chặn được người, bên cạnh Cốc Hiểu Lam cũng không chặn được người, lần này chúng ta tới nhà anh ta cũng có thể chặn được người rồi.” Phương Trấn Nhạc duỗi bàn tay, bốp một tiếng đập vào lòng bàn tay của Dịch Gia Di, hoàn thành một cú đập tay hoàn mỹ.

“?” Tannen vẫn còn nhướn mày suy nghĩ về câu đầu tiên của Dịch Gia Di, đột nhiên tình hình thay đổi lớn, Dịch Gia Di đã thu tờ báo lại ném lên bàn chung ở bên cạnh, sau khi đập tay với Phương Trấn Nhạc, cô gọi Từ Thiếu Uy, uống một hớp nước nóng, mặc áo gió vào rồi cùng Phương Trấn Nhạc một đường lao ra khỏi văn phòng.

Wait… đợi đã nào… đã xảy ra chuyện gì thế?

Không phải vừa rồi còn nói có được linh cảm từ trong lời của anh ta hay sao? Sao một giây sau đã trực tiếp đến bước bắt hung thủ rồi?

Quá trình suy luận ở trong này đâu? Địa chỉ cụ thể thì sao?

Anh ta quay đầu nhìn về phía Từ Thiếu Uy ra khỏi cửa cuối cùng với vẻ nghi ngờ, giơ tay tay giữ cánh tay của Từ Thiếu Uy, nhíu mày hỏi: “Cậu nghe hiểu không?”

Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di hoàn toàn chỉ đang suy đoán mà thôi.

“Không.” Từ Thiếu Uy lắc đầu.

“Vậy cậu đi làm gì? Đi đâu?”

Từ Thiếu Uy liếc mắt nhìn bàn tay đang kéo tay áo mình của Tannen, nâng mắt đối diện với ánh mắt nghi ngờ của anh ta, lại đáp một cách hiển nhiên: “Bọn họ đi đâu thì tôi đi đó, bọn họ làm gì thì tôi làm cái đó.”

Nói xong, anh ta rụt cánh tay về sau, tránh khỏi ngón tay của Tannen, quay người sải bước đuổi theo bóng lưng của Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment