Chương 585: Đạo cao một thước, ma cao một trượng 6
Phương Trấn Nhạc cào mài tóc ngắn, hít một hơi thật sâu: “Hung thủ nhất định có manh mối bỏ sót, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm thấy mà thôi.”
Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đối diện với nhau, gật đầu tán đồng, sau đó bắt đầu điên cuồng lật tìm toàn bộ manh mối và bằng chứng thu thập được đến nay hiện có của tổ B.
Khi hung thủ sống đối diện với nhà của Cốc Hiểu Lam đã dùng thông tin thật của mình để thuê nhà, khi ấy anh ta chắc hẳn không hề làm bất cứ chuyện xấu nào cả, chí ít lúc đó chính là một khoảng thời gian khiến anh ta cảm thấy an toàn nhất.
Sau đó bắt đầu theo dõi Cốc Hiểu Lam cho nên lại thuê nơi ở mới, sử dụng thân phận khác khiến cho phía cảnh sát có tra đến đâu cũng không tìm được nơi ở mới của anh ta.
Căn nhà ở quê của anh ta đã sớm không còn nữa, vậy anh ta sẽ đi đâu?
Bây giờ Cốc Hiểu Lam đang sống trong khu nhà sang trọng, hung thủ nhất định không thể ở được.
Vậy… là sau khi Cốc Hiểu Lam chuyển ra khỏi căn đối diện với nhà hung thủ, vào ở chỗ cho thuê thứ hai sao?
Cô vừa ngẩng đầu lên định nói ra suy nghĩ của mình thì nghe thấy Phương Trấn Nhạc nói với Gary: “Gary, cậu đi lấy ảnh chụp của Lưu Húc Kiệt, đi tới căn nhà cũ thứ hai của Cốc Hiểu Lam, hỏi hàng xóm và một vài công ty cho thuê nhà, môi giới cho thuê nhà… xem có người nào từng gặp qua Lưu Húc Kiệt không.”
Sau khi Gary đáp lời, Phương Trấn Nhạc lại nói với Lưu Gia Minh: “Cậu lấy ảnh chụp cũ của Lưu Húc Kiệt đi tới chỗ ở đầu tiên của Cốc Hiểu Lam, giống Gary, hỏi thăm một chút xem có ai từng thấy Lưu Húc Kiệt, hoặc là từng quen anh ta không.”
Dịch Gia Di mím môi, mạch suy luận này anh Nhạc sắp xếp cho Gary và Lưu Gia Minh đi điều tra thì cô yên tâm rồi, tiếp tục tìm kiếm mạch suy nghĩ khác thôi.
Lúc này, Tannen từ bên ngoài đi vào, liếc mắt nhìn các thám tử bên trong văn phòng một vòng rồi mở miệng trao đổi với Phương Trấn Nhạc về tiến độ của mọi người.
Tannen cũng khóa chặt được hai nghi phạm, đang phái Tony dẫn đội đi điều tra tình hình.
Biết được đám người sir Phương đã khóa chặt vào một người, nhưng bây giờ chưa tìm được nơi ở của người đó, anh ta nhìn bảng trắng rồi thuận miệng nói: “Quỹ tích hành động của hung thủ nhất định lặp lại, trước đây anh ta ở trường học theo dõi một bạn học nữ nếu đó là tình huống duy nhất bị bắt gặp cho đến nay, vậy có thể quay về trường tiểu học mà nghi phạm từng học để tìm hiểu chi tiết hơn về thói quen khi theo dõi của nghi phạm, rồi lại căn cứ theo thói quen theo dõi của nghi phạm so sánh với hành động theo dõi của anh ta đối với Cốc Hiểu Lam. Nói không chừng có thể tìm được manh mối, phát hiện ra thông tin bỏ sót.”
Phương Trấn Nhạc gật đầu, chấp nhận kiến nghị của Tannen, quay đầu lệnh cho Tam Phúc đi tới trường tiểu học của Lưu Húc Kiệt làm một chuyến phỏng vấn chi tiết.
Tam Phúc nhận lệnh rời đi, Dịch Gia Di nghiêng đầu nghĩ về lời của Tannen, cứ cảm thấy có linh quang xoay chuyển trong đầu nhưng mãi vẫn không nắm bắt được.
Ngay đúng lúc này, Từ Thiếu Uy đứng dậy đi qua, cúi người nhặt tờ báo bị rơi trên đất, chính là tờ báo đăng tin biến thái theo dõi nữ minh tinh trước đó.
Từ Thiếu Uy đặt tờ báo lên bàn của Dịch Gia Di, cô nâng mắt liếc qua, chỉ thấy nội dung đăng trên đó: [… Tên biến thái cuồng theo dõi không chỉ kiên trì viết thư tình cho cô Cốc Hiểu Lam suốt hai năm mà thi thoảng còn tặng hoa tặng quà, còn từng lẻn vào chỗ ở của Cốc Hiểu Lam…]
Dịch Gia Di nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến khi kỹ thuật viên cao cấp Teresa của bộ phận giám định thuộc cục cảnh sát Central khảo sát nhà của Cốc Hiểu Lam đã từng đưa ra phán đoán: Tên cuồng theo dõi từng lẻn vào nhà Cốc Hiểu Lam, có khả năng từng ngủ trên giường của Cốc Hiểu Lam, dùng bồn tắm của Cốc Hiểu Lam…
Nếu là như thế, hai năm trước sau khi Cốc Hiểu Lam chuyển khỏi nhà, tên cuồng theo dõi cũng chuyển nhà ngay sau đó, vậy anh ta sẽ chuyển đi đâu?
Liệu có khả năng… liệu có khả năng anh ta chuyển đến…
Đột nhiên cô vỗ mạnh một cái lên bàn, ngẩng đầu trừng mắt nói: “Anh Nhạc, có khả năng tôi biết hung thủ chuyển đến đâu rồi!”
Tannen bị bộ dáng vỗ bàn đứng dậy của Dịch Gia Di dọa giật nảy mình, anh ta chớp mắt, đẩy gọng kính một cái, hơi mím môi lại với vẻ không dám tin, nghĩ: Không phải chứ? Không phải Dịch Gia Di sắp bắt được hung thủ đấy chứ?