Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 595 - Chương 595 - Tiểu Vô Tướng Công Phái Tiêu Dao 3

Chương 595 - Tiểu Vô Tướng Công phái Tiêu Dao 3
Chương 595 - Tiểu Vô Tướng Công phái Tiêu Dao 3

Chương 595: Tiểu Vô Tướng Công phái Tiêu Dao 3

Tuy rằng bảo vệ Vương thuê trọ chung với Lưu Húc Kiệt hai năm nhưng cũng không hiểu về Lưu Húc Kiệt cho lắm: “A Kiệt rất trầm lặng, anh ta không thường ăn cơm ở nhà, cũng không thường nói chuyện với chúng tôi. Tôi với một người thuê trọ cùng khác thường xuyên cùng nhau đi ăn mì nhưng A Kiệt luôn từ chối chúng tôi, dần dần chúng tôi cũng không gọi anh ta nữa.”

“Tôi với cậu kia thường không khóa cửa phòng, mọi người đã thân như thế, cũng đều là người nghèo cả, còn sợ trộm cái gì? Nhưng phòng của A Kiệt thì vẫn luôn khóa, chúng tôi cũng chưa từng vào phòng anh ta bao giờ.”

“Hình như A Kiệt cũng không có bạn bè gì cả, người hướng nội như anh ta, người khác nói chuyện với anh ta mà anh ta còn chẳng để ý cho lắm, làm sao mà kết bạn được chứ? Sẽ bị anh ta làm cho buồn bực chết mất đó sir.”

“Anh ta cũng không có bạn gái, nhưng thi thoảng anh ta sẽ mang hoa hồng về nhà, chưa từng thấy anh ta tặng cho ai, là bản thân thích nên tự cắm chăng? Tôi đoán là như vậy.”

“Trước đây anh ta có nuôi một con mèo, là mèo tam thể lông dài, tên là Tiểu Lam, sau này nghe nói nó bệnh mà chết… hình như anh ta chuyển vào chưa được bao lâu nó đã chết thì phải.”

“… Anh ta rất thích đọc báo, ngày nào cũng mua rất nhiều báo. Ồ, hình như A Kiệt rất thích một nữ tinh tinh, tên… Cốc Hiểu Lam thì phải? Có một lần anh ta ra ngoài, tôi nhìn thấy trên tường anh ta dán hình minh tinh Cốc Hiểu Lam. Chẳng qua cũng có khả năng là ảnh lịch treo trường thôi, tôi cũng không thấy rõ cho lắm.”

“Phòng riêng của anh ta có một cái tivi nhỏ, thường một mình ở trong phòng xem tivi, nghe nhạc, anh ta còn rất thích đọc sách, thường thấy anh ta thuê sách mang về nhà đọc. Những cái khác thì không biết, anh ta toàn khóa mình trong phòng không à, chúng tôi cũng không có mắt nhìn xuyên tường mà sir…”

Tam Phúc lấy lời khai xong, anh ta đi ra khỏi căn phòng nhỏ hẹp của bảo vệ Vương, băng qua phòng khách bụi bặm, tới cửa phòng của Lưu Húc Kiệt.

Cửa phòng vẫn luôn bị khóa kín đã bị cạy mở, cuối cùng toàn bộ mọi thứ bên trong căn hộ rộng rãi hiện ra trước mắt các thám tử.

Tam Phúc đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, nhìn mặt tường mà cô đang nhìn, ngay lập tức kinh hãi đến mức tròng mắt suýt thì rớt xuống.

Tuy rằng phòng của Lưu Húc Kiệt nhỏ nhưng lại bày đầy các sự vật lớn nhỏ có in ảnh của Cốc Hiểu Lam, mặt tường đối diện với cánh cửa lại càng dán đầy áp phích của cô ta, các loại thời điểm, các loại tạo hình nên có đều có hết, cuộc sống của anh ta có thể nói là được “Cốc Hiểu Lam” vây quanh.

Mà thứ dán trên bức tường phía sau cánh cửa lại không đơn giản như thế.

Mặt tường và trên ván cửa toàn là giấy viết đầy chữ và các mảnh báo được cắt ra, Lưu Húc Kiệt dùng keo với ghim đinh cố định mấy tờ giấy này lại, lại dùng bút ký hiệu màu dỏ đánh dấu và ký hiệu rất nhiều lên tờ giấy.

Ở giữa trang giấy, điểm xuất phát của các loại mũi tên khác nhau là từ một bài đưa tin về vụ bê bối giữa Cốc Hiểu Lam và đại lão xã hội được cắt từ trên báo ra và ảnh chụp sườn mặt của đại lão xã hội.

Thời gian trên tờ giấy đó đã gần một năm trước.

“Anh ta đã bắt đầu cắt báo và lên kế hoạch từ một năm trước, mưu tính muốn giết chết đại lão xã hội sao?” Tam Phúc ngẩng đầu nhanh chóng đọc toàn bộ chữ trên mặt tường với vẻ khó tin, không biết nên đối diện với chuyện này bằng vẻ mặt gì nữa.

“Anh ta căn cứ theo vài ba câu thông tin trên báo để lần theo dấu chân tìm được đại lão xã hội…” Dịch Gia Di chỉ trong không trung hướng về những mũi tên kia, lại dựa theo hướng mũi tên để tìm tin tức, đôi mày dần nhíu lại: “Địa chỉ gia đình, sự nghiệp, địa chỉ kinh doanh, những nơi thường xuyên ra vào…”

“Đệt, tên háo sắc này nên đi làm CIB (bộ phận tình báo hình sự) mới đúng, anh ta mà đi theo dõi hung thủ cuồng sát mới đúng chuẩn là nhân tài được trọng dụng.” Tam Phúc nhìn quanh mặt tường đầy thông tin này, người học kém như anh ta quả thật cũng muốn sinh ra cảm giác khâm phục. Thằng khốn này…

“Hóa ra anh ta đi giết Triệu Đông Sinh mà không ra tay với đại lão xã hội, không phải vì sợ đại lão xã hội mà chỉ là cảm thấy xử lý đại lão xã hội khá là phiền phức, cho nên mới giết Triệu Đông Sinh mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment