Chương 594: Tiểu Vô Tướng Công phái Tiêu Dao 2
“Chính là cô cảnh sát đó, đừng thấy cô ta trông có vẻ rất gầy nhưng thân thủ rất mạnh đấy nhé, chỉ vài ba cái soạt soạt soạt, làm tôi hoa hết cả mắt lên, mà cô ta đã chế phục được nghi phạm kia rồi.”
“Nghe nói người bị bắt là tội phạm giết người đó?”
“Đáng sợ thế, ở cùng khu cộng đồng với chúng ta, cũng may là bị bắt rồi, bằng không khi nào bị giết chết cũng không biết nữa.”
“Cô cảnh sát đó vừa ngầu vừa xinh, tôi cũng phải học thuật phòng thân mới được, tôi cũng phải xinh như thế.”
“Hình như là cảnh sát Dịch trước đây thường lên báo thì phải. Đương nhiên là sắc bén rồi! Lý Tiểu Long phiên bản nữ ở Tây Cửu Long, không chỉ kỹ thuật bắn súng chuẩn mà còn có kungfu Trung Quốc nữa.”
“Đội quân tóc dài đó.”
“Đúng là đội quân tóc dài!”
Dịch Gia Di nghe mà quay mặt cúi đầu, mấy người này khen cũng… đúng quá rồi!
Phương Trấn Nhạc cũng thính tai bắt được lời khen ngợi của quần chúng vây xem, anh cũng liếc mắt nhìn cô cảnh sát, thấy cô đỏ mặt tưng bừng, bộ dáng vừa xấu hổ vừa đắc ý mà buồn cười.
Bước ra khỏi tầm nhìn của thị dân, khi vòng vào ngõ nhỏ đi về phía xe Jeep của anh, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà duỗi cánh tay, bàn tay to giống như chụp cái mũ đặt lên đầu cô, thuận theo chiều kim đồng hồ rồi lại ngược chiều kim đồng hồ xoa vài cái.
Dịch Gia Di “ơ kìa” một tiếng, bị anh xoa đến lắc lư cái đầu, ngẩng đầu nhướn mày nhìn qua, lại không thể bắt được vẻ mặt của Phương Trấn Nhạc.
Thám tử trưởng đại nhân đã nhanh chóng thu tay lại, bộ dạng nghiêm túc, đã ngồi vào trong xe Jeep.
Cào mái tóc ngắn vài cái, Dịch Gia Di vòng đến ghế phụ lái rồi chui vào trong ngồi vững, cô lén quay đầu nhìn trộm vẻ mặt của sir Phương, trên mặt đối phương chỉ có vẻ chuyên chú của một tài xế lâu năm, giống như trong lòng và trong mắt chỉ còn lại tình hình đường phố trước mắt mà chẳng còn gì khác.
Dịch Gia Di thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, xe Jeep phóng như bay ra khỏi ngõ nhỏ, vòng lên đường lớn rồi nhập vào dòng xe cộ.
Sau khi bỏ lại vô số chiếc xe taxi màu đỏ trong thành phố lại phía sau, lúc băng qua Thâm Thủy Phụ, nhìn thấy người già ngồi thành hàng ở ven đường vừa phe phẩy cái quạt hương bồ quạt gió vừa dùng quạt để đuổi ruồi bọ. Vô số nam nữ trẻ tuổi mặc áo polo khác nhau đi lại trên đường phố, một vài người trẻ tuổi mặc quần bò rộng thùng thình như cái bao tải hoặc là quần bò bó sát như quần legging rêu rao gây sự chú ý, mỗi người đều có thần thái riêng, có phong cách riêng của mình, cùng bện thành một bức tranh phong cảnh đường phố những năm chín mươi sống động.
Trên mặt Dịch Gia Di mang theo nụ cười rạng rỡ, không biết là vì sức nặng và nhiệt độ trên đầu vẫn còn hay là vì phong cảnh vô tình nhìn thấy, hoặc có lẽ là vì hung thủ Lưu Húc Kiệt cuối cùng cũng bị bắt.
Sau khi về cục cảnh sát, Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di đến phòng thẩm vấn trước tiên. Lưu Húc Kiệt vô cùng không phối hợp, một mực lặp đi lặp lại một câu: “Tôi muốn gặp Cốc Hiểu Lam.”
“Gọi điện thoại cho Cốc Hiểu Lam hỏi xem cô ấy có đồng ý không.” Thông qua cửa sổ phòng thẩm vấn, Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào Lưu Húc Kiệt một lúc, sau đó quay đầu dặn dò Lưu Gia Minh, tiếp đó lại bảo: “Cốc Hiểu Lam có tới hay không tạm thời không sao cả, Thập Nhất, kêu đồng nghiệp ở bộ phận giám định cục cảnh sát Central gửi fax một bản báo cáo đối chiếu dấu chân và dấu vân tay, mời giám sát Khưu Tố San xin lệnh xét nhà ngay bây giờ.”
“Yes, sir.”
Sau nửa tiếng lệnh xét nhà cũng tới, Phương Trấn Nhạc dẫn Dịch Gia Di và Tam Phúc hợp tác với Teresa và A Uy của cục cảnh sát Central. một đường khám xét căn nhà trọ được đăng ký dưới tên của Lương Phong Thực nhưng trên thực tế thì lại là Lưu Húc Kiệt ở.
Căn nhà trọ rất nhỏ, ngăn thành ba gian, ngoại trừ Lưu Húc Kiệt ra thì còn hai người độc thân hệ đi làm khác nữa.
Khi cảnh sát ập tới, trong căn nhà trọ chỉ có nam giới họ Vương làm bảo vệ ca đêm đang ở nhà ngủ, Tam Phúc làm ghi chép với đối phương ở phòng khác, những người khác thì lại bắt đầu điều tra cẩn thận toàn bộ căn nhà.