Chương 597: Tiểu Vô Tướng Công phái Tiêu Dao 5
A Uy nghiền ngẫm lời của Tam Phúc, phát ra tiếng cảm thán mà các thám tử không biết đã từng nói biết bao nhiêu lần: “Có thời gian và năng lực như vậy, nếu như dùng trên con đường chính đáng cũng có thể làm nên một phen sự nghiệp mà.”
“Có rất nhiều chuyện rất khó nói.” Tam Phúc lắc đầu, rời khỏi phòng đi ra hành lang cho thoáng khí.
Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào thông tin hỗn loạn trên bức tường, sau đó chăm chú nhìn vào địa điểm chôn xác trong “kế hoạch ám sát đại lão xã hội.”
]Kim Sơn.]
Cô suy nghĩ một lúc rồi quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, Lưu Húc Kiệt giết chết Triệu Đông Sinh xong tính chôn ở Kim Sơn. Kế hoạch giết người tiếp theo lại vẫn định thôn thi thể ở Kim Sơn, liệu chúng ta có thể to gan đặt giả thiết toàn bộ địa điểm chôn xác của Lưu Húc Kiệt đều ở Kim Sơn không?
Từ đây suy ra, nếu trước đây Lưu Húc Kiệt đã từng giết chết Lưu Phong Thực, thậm chí là nhiều người hơn thế, có phải cũng chôn ở Kim Sơn không?”
Phương Trấn Nhạc mím môi, quay đầu gọi Tam Phúc: “Gọi đội cảnh khuyển, dẫn một nhóm người lên Kim Sơn truy tìm, tìm kiếm xem có điểm chôn xác khác ở gần điểm chôn Triệu Đông Sinh không.”
…
Sau một tiếng, Phương Trấn Nhạc nhận được điện thoại, cảnh khuyển Thập Nhất đã bới ra được một đoạn xương ngón tay cách hố chôn thi thể vẫn chưa được đào xong của Triệu Đông Sinh về phía nam không xa tại Kim Sơn.
Bộ phận giám định lập tức lao đến hiện trường, tuy rằng tạm thời vẫn chưa có cách nào xác định được thân phận của bộ xương nhưng phần lớn đây là một vong hồn khác dưới lưỡi đao của Lưu Húc Kiệt.
Bởi vì nghi ngờ Lưu Húc Kiệt không chỉ giết một, hai người trong nhiều năm cho nên đội cảnh khuyển vẫn tiếp tục tìm kiếm trong núi.
Sau khi Phương Trấn Nhạc cúp máy chưa được bao lâu thì Cốc Hiểu Lam cũng tới cục cảnh sát dưới sự hộ tống của người đại diện, luật sư và vệ sĩ mà kim chủ đại lão xã hội phái cho cô ta.
Cốc Hiểu Lam bằng lòng gặp mặt Lưu Húc Kiệt khi các thám tử cần và phối hợp với với công tác thu thập lời khai của anh ta, nhưng vẫn giữ quyền lợi có thể lập tức rời đi bất cứ lúc nào.
Sau khi Khưu Tố San cùng tới xử lý các loại thủ tục xong, Cốc Hiểu Lam đi về phía phòng thẩm vấn với sự đồng hành của Dịch Gia Di.
Dịch Gia Di mời Cốc Hiểu Lam đợi ở bên ngoài phòng thẩm vấn trước, Phương Trấn Nhạc dẫn Tam Phúc tiến vào phòng thẩm vấn thử lấy khẩu cung trước, nhưng quả nhiên Lưu Húc Kiệt giống như bản thân anh ta đã nói, cho dù bạn có dùng đủ loại võ nghệ thì anh ta cũng giống như câm điếc, không mở miệng cũng không phản ứng.
Các thám tử không có cách nào khác, Tam Phúc và Từ Thiếu Uy một trái một phái đứng bên cạnh Lưu Húc Kiệt, đảm bảo cho dù anh ta có biết bay cũng không có cách đả thương Cốc Hiểu Lam dù chỉ một cọng tóc.
Lúc này, dưới sự ra hiệu của Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di bảo vệ Cốc Hiểu Lam đi vào phòng thẩm vấn.
Trong nháy mắt nhìn thấy Cốc Hiểu Lam, Lưu Húc Kiệt giống như ao tù nước đọng cuối cùng cũng chịu dao động.
Anh ta ném cục giấy dùng để chặn máu mũi nhét trong lỗ mũi ra, lau mặt, thẳng lưng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Cốc Hiểu Lam với đôi mắt sáng ngời.
Nếu không phải các thám tử biết chuyện mà Lưu Húc Kiệt đã làm thì chỉ sợ cũng sẽ bị bộ dáng này của anh ta lừa mất, cảm thấy anh ta cũng không phải người gian ác gì mà chỉ là một kẻ si tình thật lòng yêu nữ minh tinh nhưng không được mà thôi.
“Hiểu Lam…” Hai tay Lưu Húc Kiệt nôn nóng tỳ lên bàn, nhìn thấy còng tay khóa trên cổ tay mình, lại xấu hổ giấu hai tay xuống bàn.
Trên mặt Cốc Hiểu Lam lộ ra vẻ chán ghét, định mở miệng mắng chửi nhưng nghĩ đến chuyện mà Lưu Húc Kiệt từng làm, cô ta đành nhịn lại. Nhưng cô ta vẫn dời tầm nhìn đi, suy cho cùng vẫn không muốn liếc mắt nhìn anh ta thêm một cái nào nữa.
Lưu Húc Kiệt dường như phát hiện ra cảm xúc của Cốc Hiểu Lam, vẻ si mê trên gương mặt cũng xuất hiện sự thay đổi nhỏ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Cốc Hiểu Lam một lúc, sự cuồng nhiệt trong ánh mắt tan biến đi, dần dần thay vào đó là vẻ thản nhiên và bình tĩnh, lúc này mới mở miệng nói: “Mỗi ngày anh đều viết thư cho em, một vài lá đã gửi đi, một vài lá thì chưa.”
Cốc Hiểu Lam vẫn im lặng, chỉ đứng ở cửa, tại nơi cách Lưu Húc Kiệt xa nhất, không nhìn anh ta và cũng không lên tiếng.