Chương 599: Tiểu Vô Tướng Công phái Tiêu Dao 7
Nếu anh nói anh vô tội vậy tại sao bên cạnh thi thể của Triệu Đông Sinh tại Kim Sơn cũng có dấu chân của anh? Lẽ nào tình nhân của Triệu Đông Sinh mà anh nói sống ở dưới lòng đất Kim Sơn sao?”
Tình nhân quỷ à?
“Mấy kế hoạch giết người trong nhà anh là đột nhiên xuất hiện sao?
Nhiều bằng chứng như thế ở đây, anh có thừa nhận hay không thì lúc lên tòa cũng như nhau cả, thà chết không nhận cũng không có lợi gì cho anh.
Nếu anh thật sự là một người thông minh thì nên biết bây giờ anh chỉ có một con đường là thẳng thắn nghe theo.
Trừ phi… tôi đã nhìn lầm anh, lẽ nào anh hoàn toàn không phải người thông minh mà là một thằng ngu?”
Cuối cùng ánh mắt của Lưu Húc Kiệt cũng từ cửa sổ nhỏ phòng thẩm vấn dời về phía ánh mắt của Phương Trấn Nhạc, vẻ mặt như nước đọng của anh ta bắt đầu nứt ra, hàm răng nghiến chặt cho thấy anh ta rất bất mãn với hai chữ “thằng ngu” mà Phương Trấn Nhạc đã nói.
Nhưng mười mấy giây sau, anh ta lại dời tầm nhìn đi, nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhỏ, không còn trả lời câu hỏi của Phương Trấn Nhạc nữa.
…
Bên ngoài cửa sổ, Tannen vội vàng chạy qua đây nhìn chằm chằm vào trong phòng, coi Lưu Húc Kiệt thành đối tượng quan sát quý giá nhất, nghiêm túc đánh giá và phân tích mỗi một biểu cảm trên gương mặt và mỗi một câu nói của đối phương.
Lưu Húc Kiệt, toàn bộ bằng chứng đã xác minh người này chính là hung thủ, Tannen dừng lại toàn bộ công tác điều tra của mình.
Chiều cao năm thước hai tấc tám, tài xế taxi bản địa, bằng tiểu học, bốn mươi mốt tuổi, chưa kết hôn, lớn lên bình thường, thậm chí ngay cả một điểm tính cách cực kỳ kiềm chế này cũng bị Dịch Gia Di đoán trúng.
Anh ta vốn vẫn còn chút tâm lý may mắn, nghĩ có lẽ mình có khả năng sẽ thua, dù sao thì môi trường cũng không hợp, nhưng nói không chừng lại có thể thắng một chút trong cách lập hồ sơ tội phạm này thì sao?
Nhưng… Dịch Gia Di đã đoán trúng hết, điểm bất đồng xuất hiện giữa mình với Dịch Gia Di, toàn là cô thắng… toàn là cô thắng hết!
Trình độ của anh ta về tâm lý học tội phạm vẫn chưa đủ sâu, nhưng trình độ của Dịch Gia Di thật sự đã đủ sắc bén rồi.
Tannen đang một mình gánh chịu cơn long trời lở đất trong thế giới tinh thần thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lại gần, quay đầu lại đối diện với nụ cười xinh đẹp và rạng rỡ của Dịch Gia Di.
“Chuyên gia T, thế nào rồi? Lưu Húc Kiệt đã khai chưa?”
Cô vừa giúp Cốc Hiểu Lam làm xong ghi chép, xử lý xong toàn bộ quy trình mới vòng về sau khi tiễn người đi, sau khi chào hỏi Tannen, cô sáp lại gần cửa sổ nhỏ của phòng thẩm vấn, thò đầu nhìn vào trong.
Tannen được gọi là “chuyên gia” lập tức đỏ bừng mặt.
Không không không, tôi không phải chuyên gia, thám tử Dịch Gia Di, cô mới là chuyên gia.
Cô gọi tôi như vậy chẳng phải khiến người xấu hổ muốn chết hay sao.
Anh ta vội xua tay: “Cô vẫn nên gọi tôi là Tannen thì hơn, hoặc là sir T cũng được.”
Dịch Gia Di đảo mắt nhìn qua Tannen, giãn mày nở nụ cười.
Hai người cùng xuyên qua cửa sổ nhỏ nhìn vào trong phòng thẩm vấn, Tannen không nhịn được mà nhíu mày hỏi Dịch Gia Di: “Rõ ràng anh ta có chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội tiêu chuẩn, tại sao tôi lại sai nhỉ?”
Cho dù là suy đoán từ gia đình mẹ đẻ của Lưu Húc Kiệt hay là xét kỹ mục đích giết người của anh ta đều sẽ cho ra kết luận có chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.
Nhưng người như thế làm sao lại bình tĩnh như vậy được?
Hơn nữa, hung thủ lý ra nên là một người có dục vọng khống chế cực mạnh, trong phòng thẩm vấn nhiều lần bị Phương Trấn Nhạc cắt ngang, không ngừng bị giành quyền khống chế nhưng sao vẫn không nổi giận chứ?
Đặc biệt là vừa rồi Cốc Hiểu Lam đã sỉ nhục hung thủ như thế, nhưng anh ta vẫn không hề phát điên?
Trên đời này chỉ sợ không hề tồn tại người nào không có cảm xúc chân chính, cho dù là mắc bệnh tâm thành như rối loạn sức khỏe tinh thần thì cũng không thể nói người này không có cảm xúc được, mà chỉ có thể nói là trạng thái tình cảm, lòng đồng cảm, khả năng chia sẻ tình cảm của bọn họ khác với người bình thường mà thôi.
Không đúng, có chỗ nào đó không đúng.