Chương 601: Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 1
Tôi không hiểu tôi phải thừa nhận cái gì mới được?
Dịch Gia Di đi vào trong phòng thẩm vấn, đứng một lúc mới xin ý của Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, tôi có thể một mình nói vài câu với Lưu Húc Kiệt được không?”
Phương Trấn Nhạc lập tức đứng dậy, dẫn đám người Tam Phúc và Từ Thiếu Uy rời khỏi phòng thẩm vấn.
Tannen và chú Cửu đứng bên ngoài cửa sổ nhỏ của phòng thẩm vấn, đợi nhóm người sir Phương rời đi, lập tức nhìn về phía Lưu Húc Kiệt một cách cẩn thận.
“Sống lưng vẫn luôn thẳng của anh ta đã cong xuống chạm vào lưng ghế, bả vai vẫn luôn nhô lên đã gục xuống… có thể nhìn ra được rõ ràng sau khi Lưu Húc Kiệt biết phải một mình ở chung với thám tử Dịch Gia Di, toàn bộ ngôn ngữ cơ thể đều cho thấy anh ta đang nhẹ nhõm.” Tannen nghiêng đầu đánh giá cẩn thận, sau đó tổng kết: “Hung thủ không sợ Dịch Gia Di, cảm thấy nữ thám tử này không có cảm giác uy hiếp.”
Chú Cửu lần lượt liếc qua mặt Tannen và hung thủ Lưu Húc Kiệt, sau đó rơi vào vẻ trầm tư, ông ta hơi hất cằm, chỉ về phía Dịch Gia Di đang đi đến bên cạnh bàn thẩm vấn như đã định trước trong lòng.
Chú Cửu lấy que gỗ nhỏ dùng để cai thuốc ở trên vành tai rồi cầm nó để xỉa răng, vừa cắn nhẹ để mài răng vừa mập mờ bảo: “Lưu Húc Kiệt sẽ hối hận thôi, cậu cứ nhìn mà xem, đợi lát nữa anh ta sẽ phải căng cứng cơ bắp toàn thân, sợ đến mức cả người phát run.”
“Why?” Tannen quay đầu qua với vẻ khó hiểu, anh ta chưa từng thấy Dịch Gia Di thẩm vấn hung thủ, cũng không biết biểu hiện khi trình bày tình tiết vụ án trước mặt mọi người của cô tà môn cỡ nào, chỉ nhìn về phía chú Cửu với vẻ mặt nghi ngờ.
Chú Cửu nhướn cao mày với vẻ bí hiểm, xấu bụng nhún vai, cũng không hề đáp lời.
Tannen chép miệng, lại nhìn về phía cửa sổ nhỏ phòng thẩm vấn, chỉ nhìn thấy Dịch Gia Di kéo bảng ngăn từ một phía ở bên trong cửa sổ lại, ngăn cách tầm nhìn của tất cả những người bên ngoài phòng thẩm vấn.
Tannen một lòng tò mò không có chỗ trút chỉ ngây người vài giây, sau đó quay người chạy vào phòng tối nhỏ bên cạnh có thể nhìn thấy phòng thẩm vấn.
Bên trong có một cái tivi nhỏ có thể kết nối với máy quay trong phòng thẩm vấn, có thể nhìn thấy quá trình thẩm vấn và nghe rõ âm thanh trong phòng thẩm vấn, đồng thời còn có bảng trắng và bàn họp để các thám tử ngồi lại và thảo luận về nội dung thẩm vấn.
Vừa bước vào phòng tối nhỏ, Tannen đã phát hiện ra toàn bộ đám người sir Phương đều ở đây, ngay cả madam Khưu Tố San và tổ trưởng tổ A - Du Triệu Hoa cũng ở đây nốt.
“?”
Sao vậy? Mọi người thích xem hiện trường thẩm vấn của Dịch Gia Di đến vậy sao?
…
Dịch Gia Di đóng cửa phòng thẩm vấn và kéo bảng ngăn cách phòng thẩm vấn xong, lại đi đến trước máy quay, “tách” một tiếng đóng chức năng thu tiếng lại, sau đó quay đầu, đối diện với hung thủ Lưu Húc Kiệt đang thản nhiên nhìn mình.
“Tiếp tục phản kháng thì có ý nghĩa gì chứ?” Dịch Gia Di đứng bên cạnh ghế, một tay chống lên lưng ghê, một tay nhàn nhã nhét túi quần, nghiêng đầu nhìn anh ta với vẻ cười như không cười.
“Tôi không hiểu tôi phải thừa nhận cái gì mới được, thưa madam.” Hai tay Lưu Húc Kiệt đặt lên bàn, còng tay bạc va chạm với mặt bàn phát ra tiếng leng keng leng keng.
Ánh mắt của Dịch Gia Di nhìn lên thuận theo còng tay, mắt thấy trên cổ tay anh ta cũng có vết bầm tím, rõ ràng trong quá trình bọn họ vật lộn, không chỉ có cô va chạm bị thương mà anh ta cũng chẳng tốt được đến đâu.
Cô nhẹ giọng cười, mở miệng nói: “Cảm thấy mình rất lợi hại, nghiêm túc vạch ra kế hoạch có thể giết chết phú hào cùng đại lão xã hội có thân phận và địa vị cực cao, kết quả lại bị một cô gái gầy hơn anh rất nhiều bắt giữ, không cảm thấy mất mặt sao?”
“Cô là người chuyên nghiệp làm việc này, tôi bị người chuyên nghiệp bắt thì có gì mà mất mặt? Một cảnh sát vốn nên bảo vệ công dân nhưng lại ở giữa đường bắt bớ công dân vô tội, đánh thị dân vô tội, cô thì sao hả madam? Cảm thấy xấu hổ không?” Giọng điệu của Lưu Húc Kiệt bình thường, ánh mắt lặng lẽ, khi hỏi ngược lại cũng không hề mang theo vẻ giận dữ gì.
Thoạt nhìn là một ông chú rất bình tĩnh và thong dong.
Dịch Gia Di cười nhạt một tiếng: “Chúng ta đừng nói mấy lời thừa thãi vô nghĩa này nữa, phía cảnh sát đã hiểu toàn bộ mọi chuyện vào ngày anh giết chết Triệu Đông Sinh kia. Lại nói với anh một chuyện nữa, vừa rồi khi tiễn Cốc Hiểu Lam rời đi, tôi cũng đã nhìn thấy thi thể của Lương Phong Thực ở cổng cục cảnh sát. Anh biết Lương Phong Thực là ai không? Tên du côn trên phố bị anh giết vào hai năm trước ấy.