Chương 602: Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 2
Hai vụ hung sát cộng thêm theo dõi và lẻn vào nhà người khác bất hợp pháp, anh cảm thấy bản thân còn có thể thoát khỏi lưới pháp luật sao?
Thành thật thẳng thắn đi, nói không chừng thẩm phán sẽ vì thế mà chỉ phán anh ở tù. Nhưng bây giờ anh liều chết không nhận là muốn ăn đạn sao?”
“…” Lưu Húc Kiệt cúi mắt nghĩ ngợi một lúc rồi cười nhạt, vẫn như cũ không nói gì cả.
Phía cảnh sát luôn nói “thẳng thắn thật thà sẽ được khoan hồng,” nhưng giữa mấy người bọn họ lại có một lý do thoái thác khác là “thẳng thắn thật thà, ngồi tù mọt gông.”
Bây giờ anh ta không tài nào hiểu được rốt cuộc phía cảnh sát thật sự đã nắm được bao nhiêu bằng chứng, lại có bao nhiêu thứ chỉ là đang bẫy anh ta.
Không thừa nhận, không mở miệng mới là quyết định khôn ngoan nhất.
Cho nên cho dù phía cảnh sát có nói rách cổ họng thì anh ta cũng sẽ không thừa nhận nhiều hơn thế.
Dịch Gia Di liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh ta, cũng biết anh ta đang suy tính điều gì.
Cô mím môi cười, kéo cái ghế qua rồi ngồi xuống một cách tiêu sái, hai tay đặt trên mặt bàn, ngồi nghiêng người thoải mái, sau đó mới mở miệng nói với giọng nhẹ nhàng: “Tối ngày hai mươi hai, anh ở trong nhà của Triệu Đông Sinh đâm ông ta một nhát dao chí mạng, sau đó lại bình tĩnh đưa Triệu Đông Sinh lên xe. Tim của Triệu Đông Sinh bị thương đã không sống nổi nữa, thoạt nhìn thần trí không rõ ràng, cũng không có năng lực kêu cứu, cho nên ban đầu anh chỉ tính đặt ông ta ở hàng ghế sau, giả bộ thành mình đang chở người bị hại đến bệnh viện mà chở ông ta vào thành phố hóng gió, thẳng đến khi trời tối vắng người, lại dựa theo kế hoạch chở ông ta tới nơi chôn xác tại Kim Sơn.
Nhưng không ngờ lực sinh mệnh của Triệu Đông Sinh lại mạnh như thế, ngực trúng một nhát đao cũng thôi đi, vậy mà vẫn còn sức nhảy xuống xe chạy trốn.”
Lưu Húc Kiệt vẫn ngồi thoải mái trên ghế, anh ta nhìn Dịch Gia Di, cố gắng đoán phía cảnh sát đã dựa vào manh mối gì để suy ra những điểm này.
Khi ấy anh ta chưa kịp dọn sạch hiện trường truy đuổi tại chỗ khúc cua lớn đường Severn, có dấu chân, vết máu, và còn có gì nữa?
Anh ta có thể giảo biện, nói những dấu chân để lại trong biệt thự là khi tiến vào ngồi đợi người để lại. Tại hiện trường khúc cua lớn đường Severn chỉ có vết máu của Triệu Đông Sinh, anh ta cũng không để lại dấu vân tay, cho dù có dấu giày thì tính chỉ hướng duy nhất của loại bằng chứng này có thể mạnh được đến đâu?
Còn nữa chính là con dao rút ra lúc chạy trốn hôm nay nữa, anh ta có thể nói là Triệu Đông Sinh làm rơi khi ngồi xe và mình nhặt được. Cốp sau anh ta cũng đã dọn dẹp cẩn thận rồi, phía cảnh sát còn có thể thu thập được vết máu của Triệu Đông Sinh nữa sao? Cho dù thu thập được nhưng lượng máu chảy này đủ để làm xét nghiệm DNA sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Húc Kiệt cảm thấy mình vẫn có cơ hội.
Dịch Gia Di dường như cũng không vì thái độ dửng dưng của anh ta mà chán nản.
Tư thế của cô còn thoải mái hơn của anh ta, cũng càng ung dung hơn, uống một hớp nước xong, cô chậm rãi nói tiếp: “Tại khúc cua lớn đường Severn, khi mang Triệu Đông Sinh về xe, anh thay đổi chủ ý, trói chặt ông ta lại, bịt miệng rồi ném vào cốp sau, sau khi đánh người đến khi xác nhận ông ta không làm loạn nữa, anh mới khóa kỹ cốp sau lại.
Lúc này, anh có hơi để ý đến việc không biết Triệu Đông Sinh có để lại máu tươi trên ghế sau hay không, cho nên lại mở đèn trần ở ghế sau ra, kiểm tra ghế sau, xác nhận không hề dính máu lại dùng giấy lau vết máu dính trên đệm chân và dấu vân tay trên tay nắm cửa, lúc này mới ngồi về vị trí ghế lái.
Sau đó, anh lái xe xuống núi với tốc độ ổn định, trên đường còn mở cửa sổ để mùi máu bay đi, cũng nhàn rỗi gác tay phải lên khung cửa sổ.
Khi đợi đèn đỏ ở lưng chừng núi, phía trước có một đôi mẹ con đi qua. Người mẹ này có dáng người cao ráo, mặc một bộ váy dài màu hồng nhạt. Anh rất thích, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương, thậm chí khi đèn đỏ chuyển sang màu xanh rồi mà anh vẫn dừng lại một lúc rồi mới khởi động xe.”
Lưu Húc Kiệt dần híp mắt lại, tứ chi vốn thả lỏng cũng dần căng chặt.
Anh ta ngồi thẳng người dậy, trừng mắt nhìn Dịch Gia Di với vẻ hơi khó tin.
Miệng hé ra, trong lòng anh ta dâng lên quá nghiều nghi vấn, vậy mà trong lúc nhất thời không biết nên hỏi cái nào trước.
Làm sao biết được?
Làm sao cô lại biết?