Chương 603: Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 3
Khi ấy ngoại trừ đôi mẹ con đó ra, gần đó cũng chỉ có một chiếc xe đỏ của anh ta, làm sao vị thám tử này biết được?
Cứ như… cứ như khi đó cô cũng ở hiện trường vậy… sao có thể như vậy được?
Dịch Gia Di nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của anh ta sụp đổ, không nhịn được mà lộ ra nụ cười vui sướng.
Chỉ có đánh đổ lòng tự tin của anh ta thì anh ta mới có thể mất bình tĩnh, mặc cho thám tử chi phối được.
Lúc này phản ứng của Lưu Húc Kiệt chính là kết quả mà cô mong muốn.
Phản ứng hiện tại của anh ta còn lâu mới đủ, cho nên Dịch Gia Di tiếp tục thêm vào: “Sau đó vận may của anh rất tốt, một đường toàn đèn xanh, sau khi tiến vào Central, rất nhanh anh đã chở được vị khách đầu tiên, đối phương là một người đàn ông mập mạp muốn đi đến Hồng Khám hẹn hò, trên đường vẫn luôn giục anh, thật sự rất phiền phức.
Nhưng vì đã diệt trừ được ‘tình địch’ quan trọng của mình nên tâm trạng của anh rất tốt, cũng không vì vậy mà cảm thấy bất mãn, ngược lại vẫn luôn rất nhẫn nại đáp lời hành khách, khi đối phương xuống xe, thậm chí còn có lòng tốt nhắc nhở anh ta đừng làm rơi đồ gì trên xe.
… Vị khách thứ sáu mà anh chở là một nữ sinh trung học bắt xe về nhà ở Hồng Khám sau khi tham gia tiệc tri ân giáo viên ở Du Ma Địa. Vị hành khách này rất ngoan ngoãn, rất lễ phép. Anh rất thích, trên đường còn tâm sự với cô bé, thậm chí còn nói về tình hình kinh tế hiện nay ở Hương Giang.
Khi cô bé xuống xe còn quay đầu cảm ơn anh, anh không lập tức lái xe rời đi mà vẫn luôn nhìn theo cô bé đi vào cửa sắt của khu cộng đồng, đến khi bóng lưng hoàn toàn mất hẳn không còn thấy nữa mới lái xe rời đi…”
Dịch Gia Di miêu tả lại từng vị khách một mà anh ta đã chở vào tối hôm ấy, thi thoảng quên mất chi tiết sẽ lấy sổ ghi chép ra nhìn ghi chép mà mình đã làm, sau đó lại tiếp tục tả sinh động như thật, thuộc như lòng bàn tay.
Hô hấp của Lưu Húc Kiệt dần trở nên gấp rút, lồng ngực anh ta vô thức húc vào mép bàn thẩm vấn, hai tay đặt trên bàn siết chặt lại vào nhau, cũng dùng sức chà sát chúng một cách khẩn trương.
Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của anh ta cũng bị rất nhiều biểu cảm phức tạp xâm chiếm, khi thì sợ hãi, khi thì nghi ngờ, khi thì khó tin, khi thì hoang mang vô thố…
Dịch Gia Di đánh thẳng vào logic và lý trí của Lưu Húc Kiệt, bẻ gãy và nghiền nát chúng, gây sức ép trong đầu anh ta đến mức sóng hô biển gầm.
Một khắc này, giọng điệu ôn hòa và bình tĩnh của Dịch Gia Di lọt vào tai anh ta lại vang vọng giống như chuông lớn.
“… Sau đó anh mở cốp sau ra còn nhìn chằm chằm vào Triệu Đông Sinh một lúc lâu rồi mới khiêng ra ngoài.
Khi cõng ông ta lên núi, Triệu Đông Sinh vẫn còn sống, anh cũng không vội để ông ta chết.
Anh muốn cho ông ta biết ngôi mộ mà anh đang đào là dành cho ông ta.
Anh hưởng thụ cảm giác dày vò tình địch mạnh này của mình về mặt tinh thần…”
Lồng ngực của Lưu Húc Kiệt phập phồng dữ dội, ngay khi ánh mắt của Dịch Gia Di lơ đãng nhìn ra phía sau anh ta, anh ta giống như chim sợ cành cong quay phắt người lại, đứng bật dậy khỏi ghế. Lưu Húc Kiệt nhìn chằm chằm về phía mà Dịch Gia Di liếc qua, ánh mắt nhanh chóng tuần tra với vẻ sợ hãi, giống như ở nơi trống trải chẳng có gì ấy có một con quỷ đang đứng vậy.
Dịch Gia Di cũng mặc kệ anh ta, vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, tốc độ nói cũng dần nhanh hơn.
“Giết tên du côn Lương Phong Thực là vì anh ta vẫn luôn quấy rối Cốc Hiểu Lam, đúng không?
Anh đã sớm biết mỗi ngày Lương Phong Thực lăn lộn ở đâu, mấy giờ ra ngoài, mấy giờ về nhà. Tối hôm ấy Lương Phong Thực uống rất nhiều rượu, sau khi tạm biệt bạn bè, một mình anh ta say bí tỉ lảo đảo đi về nhà.
Anh lái xe bám theo đến phía sau tòa nhà của Lương Phong Thực, khi đối phương định vòng vào tòa nhà thì anh lại nhanh chóng gạt cần số, kéo tay phanh, đeo găng tay màu đen, sau khi xuống xe thậm chí còn thận trọng đến mức đội mũ đen và đeo khẩu trang vào.
Đèn đường ở chỗ đó bị hỏng, là anh đã chọn góc độ có cái đèn hỏng đó nhằm tạo ra một góc độ thích hợp nhất để thực hiện kế hoạch giết người sao?”
Lưu Húc Kiệt không hề trả lời Dịch Gia Di, anh ta há to miệng, dùng sức hô hấp, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Đây đã là chuyện từ hai năm trước rồi, làm sao cảnh sát có khả năng còn có bằng chứng từ hồi đó được?