Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 604 - Chương 604 - Biết Mùi Vị Của Nỗi Sợ Chưa? 4

Chương 604 - Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 4
Chương 604 - Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 4

Chương 604: Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 4

Năm nay mới có một vài đoạn đường đặc biệt bắt đầu có camera có thể quay lại theo dõi xe cộ và tai nạn giao thông, nhưng hai năm trước cũng không có camera, càng đừng nhắc đến là khu tồi tàn mà Lương Phong Thực ở.

Không! Không có khả năng!

Phía cảnh sát không có khả năng tìm được bất cứ bằng chứng nào để suy ra loại góc độ này, vậy… vậy tại sao cô cảnh sát này lại biết?

Ngày đó, vào thời điểm ấy hoàn toàn không có người nào khác, anh ta làm việc rất cẩn thận, hơn nữa cũng đã lâu như thế rồi…

Chuyện này rõ ràng chỉ có Lương Phong Thực biết, mà thằng du côn chết giẫm đó đã chết ngỏm từ đời nào, là chính tay anh ta chôn cơ mà!

Không có khả năng!

Lưu Húc Kiệt vô thức lùi lại, thẳng đến khi lưng chạm vào vách tường.

Anh ta hơi cúi người, đứng sát rạt vào bức tường của phòng thẩm vấn, cách Dịch Gia Di xa nhất.

Hai tay anh ta giơ lên trước ngực, đây là tư thế phòng vệ, chứng minh lúc này anh ta đã hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, đang nằm trong nỗi sợ hãi hoang mang cực độ.

Dịch Gia Di trừng mắt nhìn anh, sớm biết có ngày hôm nay vì sao khi ấy còn làm?

Khi giết người, anh ta đã từng nghĩ đến sẽ có một ngày bị dọa sợ mất hồn mất vía vì chuyện mà mình đã làm hay chưa?

Đôi mày của cô nhíu chặt lại, Dịch Gia Di đứng bật dậy, chất vấn với tốc độ nói cực nhanh: “… Anh từ phía sau vọt mạnh tới, dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trước siết thật chặt cổ Lương Phong Thực.

Người uống say phản ứng rất trì trệ, lực khống chế tứ chi cũng yếu, khi đó Lương Phong Thực dù có trẻ hơn anh, cao lớn hơn anh thì cũng hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Anh kéo anh ta lùi ra sau, siết chặt cổ anh ta, gần như dựa vào trọng lượng cơ thể của anh ta để ghìm chết anh ta.

Trong bóng tối, anh dựa lên vách tường bên của tòa nhà, cùng Lương Phong Thực một đường ẩn náu vào trong bóng đêm.

Anh lặng lẽ nhìn hai chân Lương Phong Thực không ngừng đá đạp lung tung làm bùn đất văng lên, khiến cho anh không thể không híp mắt, hơi quay đầu để tránh bụi đất bay vào mắt.

Anh ta dùng sức cào mạnh sợi dây thừng trên cổ, cào đến bật cả móng tay, chỗ cổ bị chính anh tư tưới đầy máu tươi đầm đìa…

Tôi nói có đúng không?”

Lưu Húc Kiệt trừng mắt nhìn Dịch Gia Di với vẻ sợ hãi, ánh mắt hoang mang, mờ mịt vô thố.

Khi Dịch Gia Di kể xong toàn bộ thì sắc mặt của anh ta đã trắng bệch, cả người hoàn toàn mất đi vẻ thong thả và lý trí trước đó, biến thành một con chim sợ cành cong.

Dịch Gia Di nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc rồi mới vòng qua ghế.

Lưu Húc Kiệt lập tức sợ hãi lùi sát về sau, lưng bị đập đau cũng mặc kệ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dịch Gia Di mà không dám chớp, cũng không dám rời đi.

Dịch Gia Di lại không định lại gần anh ta mà quay người đi đến trước máy quay, bật nút thu tiếng lên.

Sau đó cô lại quay đầu, nhìn Lưu Húc Kiệt và mở miệng hỏi: “Tôi chỉ có hơi không hiểu, Triệu Đông Sinh không hề gọi taxi, rốt cuộc anh đã dùng lý do gì để thuận lợi tiến vào nhà của Triệu Đông Sinh?”

Cô nhìn thẳng vào mắt của anh ta, đứng nguyên tại chỗ, cũng không vội thúc giục mà kiên nhẫn đợi.

Rất lâu sau, Lưu Húc Kiệt bị đánh đổ lý trí mới run rẩy môi, mở miệng đáp: “Cuộc hôn nhân giữa Triệu Đông Sinh và vợ rất tự do, bọn họ sống cuộc sống của riêng mình, cũng không giao lưu với nhau quá nhiều. Tôi nhàn rỗi thì đi qua lại gần nhà của Triệu Đông Sinh, có đôi khi lái taxi, có đôi khi không lái. Tôi đi tới chợ mà người giúp việc nhà họ Triệu thường tới, bám theo người giúp việc đi quanh chợ, nghe người giúp việc kể chuyện của nhà họ Triệu với chủ hàng bán rau hoặc chủ sạp bán thịt. Còn nữa, tôi bám theo Triệu Đông Sinh và bà Triệu… tôi có thể xác định, Triệu Đông Sinh và bà Triệu làm việc đều sẽ không thông báo cho đối phương biết.

Ngày đó, tôi… sau khi tôi ấn chuông cửa nói là tài xế mà bà Triệu thuê, tới lấy một hộp màu vẽ mà bà Triệu để quên.

Hôm hai mươi hai… tối ấy, bà Triệu ở Stanley vẽ vật thực không về nhà ở, Triệu Đông Sinh định đến nhà tình nhân qua đêm, anh ta chắc chắn không muốn bị vợ hỏi này hỏi kia, cũng chắc chắn không bằng lòng nói quá nhiều lời vô nghĩa với vợ, lo… lo sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống tình dục của mình, đương nhiên sẽ không gọi điện với vợ trưng cầu ý kiến.

Bình Luận (0)
Comment