Chương 605: Biết mùi vị của nỗi sợ chưa? 5
Cho nên ông ta mới cho tôi vào nhà đợi, rồi đi vào phòng vợ tìm màu vẽ mà tôi nói, sau đó… thì… cô cũng biết rồi đấy… sao… sao cô lại biết được?
Làm sao cô biết được hả?
Ai.. ai đã nói cho cô hay?
Là ai?”
Lưu Húc Kiệt nhìn đông nhìn tây như bị thần kinh, như thể trong phòng còn có người khác.
Dịch Gia Di cười nhạt: “Anh nói gì thế? Mấy lời mà tôi nói đương nhiên đều là bằng chứng dựa theo bộ phận giám định và bộ phận pháp y cung cấp, cùng kết luận cho ra từ những suy đoán logic rồi.”
“Không… không thể nào!” Lưu Húc Kiệt nhíu chặt mày, trừng mắt nhìn cô và lắc đầu.
“Anh tự cho rằng mình thông minh, nhưng đã đánh giá quá thấp sức mạnh của khoa học và khả năng suy luận của các thám tử CID rồi.”
Dịch Gia Di cười lạnh một tiếng, hơi hất cằm: “Ha, bằng không còn có thể biết thế nào được nữa?”
Cô quay lưng với máy quay, ánh mắt lần lượt dừng lại ở hai bên trái phải của anh ta, sau đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười với trên đỉnh đầu của anh ta và bảo: “Anh nói tôi nghe, còn có thể thế nào nữa?”
“Cô…” Lưu Húc Kiệt quay phắt người lại, ngẩng đầu nhìn lên trên… nhưng rõ ràng chẳng có gì cả.
Anh ta thấp thoáng ngửi thấy mùi mình bị chơi xỏ, quay đầu tức giận hỏi: “Cô đang nhìn gì?”
“Ngồi xuống đi! Trả lời câu hỏi tiếp theo của tôi rồi tôi sẽ nói cho anh nghe.” Dịch Gia Di gõ lên mặt bàn, ngẩng đầu ra lệnh.
Lưu Húc Kiệt đã sớm hoang mang, do dự vài giây rồi cũng dựa theo lời cô nói, ngoan ngoãn ngồi về ghế, tuy rằng vẫn thi thoảng quay đầu nhìn quanh với vẻ bất an, nhưng đến cùng cũng không còn làm loạn nữa.
Lúc này, Dịch Gia Di mới kéo cửa sổ nhỏ ở phòng thẩm vấn ra, nói với máy quay: “Anh Nhạc, các anh có thể bắt đầu lấy lời khai rồi.”
…
Mười mấy phút trước, Tannen đứng trong căn phòng tối bên cạnh phòng thẩm vấn, cùng đám người Phương Trấn Nhạc một mạch nhìn Dịch Gia Di thẩm vấn.
Tuy rằng rất nhanh mọi người đã phát hiện ra cảnh sát Dịch tắt chức năng thu tiếng, nhưng cũng may vẫn còn có thể nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Húc Kiệt.
Vì thế mọi người ở trong phòng tối nhỏ suy đoán Dịch Gia Di đã nói gì với Lưu Húc Kiệt.
Là tường thuật quá trình gây án mà phía cảnh sát đã suy luận ra một cách kiên nhẫn hơn và chi tiết hơn Phương Trấn Nhạc với Lưu Húc Kiệt, từ đó khiến Lưu Húc Kiệt tin phục cảnh sát thật sự đã nắm giữ toàn bộ thủ đoạn và bằng chứng tội ác của anh ta?
Hay là sử dụng kỹ xảo thẩm vấn đặc biệt nào khác, cố gắng đánh hạ phòng tuyến tâm lý của Lưu Húc Kiệt.
Hoặc là sử dụng kỹ thuật tâm lý học tội phạm cao thâm nào đó, đào sâu vào nội tâm của anh ta, thông qua sự lý giải siêu phàm về hung thủ, từng chút một đánh tan cảm xúc chống đối của anh ta, khiến cho anh ta ngoan ngoãn phối hợp với cảnh sát lấy khẩu cung?
Ngay lúc mọi người vừa suy đoán vừa hồi tưởng lại thủ đoạn thông minh và hành động kinh người khi thẩm vấn phạm nhân trước đây của Dịch Gia Di thì đột nhiên vẻ mặt của Lưu Húc Kiệt khi nghe Dịch Gia Di nói chuyện trong tivi nhỏ bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.
Mọi người không trông thấy gương mặt của Dịch Gia Di mà chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng vô cùng thoải mái, cực kỳ tiêu sái và dễ chịu.
Nữ cảnh sát đã dùng tư thế như vậy nói ra một vài lời khiến tất cả mọi người đều tò mò, mạnh mẽ gỡ bỏ lớp vỏ ngoài cứng chắc của Lưu Húc Kiệt, để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nghi ngờ và kinh hãi.
Thậm chí dần dần, mọi người nhìn thấy trên mặt anh ta còn hiện ra vẻ sợ hãi.
Tannen quay đầu nhìn Lâm Vượng Cửu đã suy đoán một cách rất kiên định với vẻ khó tin: “Chú Cửu, vậy mà nghi phạm lại thật sự… thật sự căng cứng cơ bắp toàn thân.”
Chú Cửu vắt chéo hai chân, vẻ mặt rõ ràng đang nói: Đương nhiên rồi, không phải tôi đã sớm nói rồi sao, còn có thể sai được chắc?
“… Nghi phạm làm ra tư thế phòng vệ, hình như anh ta rất sợ cảnh sát Dịch, cảnh sát Dịch đã nói gì?” Tannen không nhịn được mà đứng dậy, muốn đi vào phòng thẩm vấn nhìn xem.
Phương Trấn Nhạc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào anh ta, chân duỗi ra ngoài, bày ra tư thế chỉ cần Tannen đẩy cửa, anh sẽ kéo người về ngay.
Nếu Dịch Gia Di đã nói muốn một mình nói chuyện với Lưu Húc Kiệt vậy nhất định phải nói chuyện một mình, không một người nào khác có thể đi vào quấy nhiễu.
Ánh mắt giám sát khi anh nhìn Tannen đã biểu đạt rõ ý tứ này.
Tannen và Phương Trấn Nhạc đối diện tầm nhìn một lúc, cuối cùng anh ta vẫn ngồi về ghế và xem tiếp.
“Chú không tò mò sao?” Tannen không nhịn được mà hỏi chú Cửu đang ngồi nhàn nhã.