Chương 607: Kết thúc
Trong vài phút sau đó, anh ta đứng nhìn đến hết.
Cuối cùng, Dịch Gia Di đối diện với máy quay, báo cáo với Phương Trấn Nhạc có thể thẩm vấn Lưu Húc Kiệt bước tiếp theo, vì thế tất cả mọi người đều ùa ra khỏi căn phòng tối nhỏ.
Phương Trấn Nhạc dẫn Tam Phúc và Lưu Gia Minh đi vào phòng thẩm vấn, những người khác chỉ đành chen chúc ở cửa sổ phòng thẩm vấn, hoặc là chạy về phòng tối nhỏ tiếp tục quan sát.
Tiếp đó, tuy Lưu Húc Kiệt vẫn giữ một chút tâm lý phản kháng, nhưng dưới uy áp của Phương Trấn Nhạc, cuối cùng vẫn khai nhận.
Bản khẩu cung này cùng băng ghi hình thẩm vấn, cộng thêm các bằng chứng khác đã đủ để đưa Lưu Húc Kiệt lên tòa.
Một vụ án khó khăn, dài dòng đến đây cuối cùng cũng kết thúc.
Phương Trấn Nhạc đi ra khỏi phòng thẩm vấn, duỗi thắt lưng, quay cổ, sau đó quay đầu thấy Dịch Gia Di đi theo sau, mới nhướn mày hỏi: “Cô đã khiến Lưu Húc Kiệt sợ hãi thành ra như vậy kiểu gì thế?”
Dịch Gia Di nở nụ cười, đứng rất thẳng người, đáp một cách vô cùng nghiêm túc: “Người giống như Lưu Húc Kiệt trông thì bình tĩnh lý trí nhưng trên thực tế lại là một tên quỷ nhát gan, sở dĩ anh ta vạch ra kế hoạch chi tiết đến vậy trước khi giết người, ngoại trừ việc anh ta quả thật thông minh ra thì còn là vì trong lòng anh ta thật sự vô cùng sợ hãi.
Một mặt anh ta rất chắc chắn kế hoạch của mình không hề có sơ hở, cho rằng mình là một người thông minh tuyệt đối, một mặt khác, anh ta yếu đuối đến mức không có cách nào chấp nhận bản thân xuất hiện bất cứ sai lầm gì.
Tự đại ngông cuồng và tự ti nhát gan đều cùng tồn tại, một điểm này có thể nhìn ra được từ việc anh ta vạch ra kế hoạch chi tiết dài đến vài tháng trước khi giết người, lại không thèm để ý để lại dấu vân tay và dấu chân của mình tại hiện trường gây án.
Người như thế, nói cảnh sát phát hiện ra gì cũng không thể đánh bại được anh ta, nhưng nếu chỉ ra được sai lầm của bản thân anh ta, anh ta vốn có thể làm đến mức tốt hơn, thật ra anh ta vô cùng ngu ngốc thì anh ta sẽ sụp đổ.”
Một người ngông cuồng, coi thường người khác đồng thời cũng rất sợ thật ra mình cũng ngu dốt và yếu đuối như người khác.
Lời miêu tả của Dịch Gia Di phù hợp với nhận biết của Phương Trấn Nhạc về Lưu Húc Kiệt, vì thế anh gật đầu, tán đồng với đoạn miêu tả này của cô.
“Cho nên tôi kể với anh ta nếu tôi là hung thủ thì sẽ làm thế nào, tôi cho anh ta biết một thám tử bình thường còn thông minh hơn anh ta, thận trọng hơn anh ta, cũng lợi hại hơn anh ta. Như vậy, anh ta sẽ từ trạng thái tự đại nhảy bungee sang mặt đối lập, tự cảm thấy tự ti và rồi từ đó sẽ cảm thấy sợ hãi.
Dịch Gia Di gật đầu với Phương Trấn Nhạc, nhanh chóng hồi tưởng lại lý do mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi mới nói tiếp: “Đúng rồi, phá được phòng tuyến tâm lý của anh ta còn có một điểm khác nữa.”
“Cô nói đi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, vẻ mặt chuyên chú giống như lời mà cô sắp kể quan trọng bao nhiêu, có nội dung cao thâm cỡ nào.
“Về phần mấy lá thư vẫn chưa gửi trong nhà Lưu Húc Kiệt đó, tôi đã nghiêm túc cân nhắc qua.
Tại sao Lưu Húc Kiệt chỉ gửi đi một vài lá, một vài lá khác lại không hề gửi đi?
Sau khi đọc qua mấy lá thư này, tôi phát hiện ra văn tự trong mấy lá thư đó khá cẩu thả, chắc hẳn là mấy lá thư mà anh ta viết khá tùy tiện. Đồng thời trong thư còn nói lại tình yêu của anh ta đối với Cốc Hiểu Lam, không chỉ buồn triền miên day dứt, mà còn có chút… có thể nói là biểu đạt tình ý này sẽ khiến anh ta trông rất hèn hạ.”
Đại khái chính là mấy lá thư không gửi đều là tên chai mặt bám đuôi tự bộc bạch thôi.
“Khi anh ta viết là trút ra tình cảm của mình, cảm thấy không có gì, nhưng khi định gửi đi, nghĩ lại một chút lại cảm thấy hổ thẹn và lòng tự trọng bị tổn thương, vì thế không gửi đi nữa.
Tôi uy hiếp anh ta, nói sẽ bóc trần toàn bộ thư từ của anh ta với truyền thông, khiến cho người trên toàn thế giới này đều biết anh ta ti tiện cỡ nào.
Anh ta vừa nghe được đã cảm thấy vừa sợ hãi vừa giận dữ.”
Phương Trấn Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, môi mấp máy nhưng lại không nói gì.
Dịch Gia Di lén thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lại thấy Tannen cũng ở ngoài cửa, lúc này đang cầm một quyển sổ ghi chép lại những lời cô vừa nói.