Chương 608: Tôi đoán đúng chứ? Cảnh sát Dịch
Bấy giờ, Du Triệu Hoa cũng vòng ra khỏi căn phòng tối nhỏ, hỏi với vẻ cà lơ phất phơ: “Vậy cần gì phải tắt chức năng thu âm, không cho chúng tôi nghe vậy chị Thập Nhất.”
Dịch Gia Di hé môi định trả lời thì Tannen đứng bên cạnh lại giành trước: “Có người giám sát và nghe lén sẽ khiến hung thủ từ đầu đến cuối duy trì trạng thái cảnh giác và căng chặt, không dễ thả lỏng thể xác và tinh thần để bị công phá.
Tôi nghĩ sở dĩ cảnh sát Dịch muốn một mình đi vào phòng thẩm vấn nói chuyện với hung thủ và tắt hệ thống thu tiếng, mục đích cũng chỉ có một…
Đó chính là làm giảm lòng phòng bị của hung thủ.
Tôi đoán đúng chứ? Cảnh sát Dịch?”
Tannen nói xong lại quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Di, đôi mắt phía sau cặp kính đó của anh ta hơi cong lại, khóe môi cũng nhếch lên nhẹ nhàng giống như đang đợi được cô khen.
Dịch Gia Di có hơi ngại ngùng, một chuyên gia chân chính bị lừa như giám sát T lại còn giúp mình lừa người, thật sự không ngờ được.
Nhưng cô vẫn giống như anh ta mong đợi, sau khi gật đầu còn thành khẩn khen: “Câu trả lời của giám sát T vô cùng chuyên nghiệp, tôi cũng xuất phát từ mục đích này nên mới tắt hệ thống thu tiếng.”
Tuyệt đối không phải vì sợ bị nghe được!
Du Triệu Hoa đứng bên cạnh nhìn Tannen mang vẻ mặt khẳng định, rồi lại nhìn Dịch Gia Di không biết tại sao mà vẻ mặt lại hơi xấu hổ, cuối cùng ánh mắt lại dời về phía Phương Trấn Nhạc với dáng người cao lớn đứng sóng vai với mình.
“Đây là thiên lý mã biết bay à!” Du Triệu Hoa lại gần Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng thì thầm.
Phương Trấn Nhạc nghiêng đầu, tránh đi cách Du Triệu Hoa một bước rồi mới nhướn mày gật đầu, coi như đã trả lời.
“…” Du Triệu Hoa.
Người này rất kiêu ngạo đấy nhé.
Tannen đứng bên cạnh Dịch Gia Di cũng không chú ý đến màn “tương tác bí mật” giữa Du Triệu Hoa và Phương Trấn Nhạc, anh ta cất quyển sổ và bút đi, ngẩng đầu lên, gật đầu gửi lời đến Dịch Gia Di một cách vô cùng trịnh trọng: “Về phần miêu tả nhân cách của Lưu Húc Kiệt, và phương pháp nhắm vào yếu điểm của tội phạm để đánh bại phòng tuyến tâm lý của anh ta.
Còn có điểm đột phá thư tình chưa được gửi đi, chuẩn xác nắm bắt được yếu điểm của tội phạm… thật sự rất đặc sắc đấy.”
Anh ta lại nghĩ đến câu mà Dịch Gia Di đã nói với anh ta trước khi đi vào phòng thẩm vấn: “… Chuyên ngành của anh sẽ ảnh hưởng đến kết quả quyết định của rất nhiều vụ án… giúp đỡ cảnh sát Hương Giang bảo vệ chính nghĩa. Không bỏ qua cho một hung thủ nào, cũng không để một người tốt nào bị oan, hãy coi đây là mục tiêu tiếp tục đào tạo sâu đi. Tôi và anh cùng cố gắng!”
Dịch Gia Di quả thật đã làm như vậy, cô chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa lại cố gắng như vậy, nghiên cứu cũng sâu như thế, anh ta có môi trường tốt đến vậy, nền móng lại chắc chắn hơn cô, làm sao có thể thua cô được? Anh ta nên liều hơn, dụng tâm hơn!
Anh ta duỗi tay phải về phía Dịch Gia Di, ngay lúc đối phương còn đang mơ hồ duỗi tay ra bắt lấy tay anh ta, Tannen vô cùng nghiêm túc bảo: “Tuy là người mới của đội cảnh sát Hương Giang nhưng tôi sẽ học hỏi mỗi một vị cảnh sát Hương Giang cố gắng, cũng sẽ nỗ lực trở thành chuyên gia cảnh sát xứng với chức danh.”
Sớm muộn gì anh ta cũng sẽ thật sự không phụ hai chữ “chuyên gia”, không vì người khác gọi mình như thế mà thấy hổ thẹn.
Buông tay ra, lại gật đầu ra hiệu với Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc, anh ta mới cầm sổ rời đi.
Dịch Gia Di gãi đầu, vì sự tôn kính trong thái độ của anh ta mà cảm thấy lúng túng, thậm chí ngón chân còn quặp lại.
Thân là một người có thể nhìn thấy dòng chảy hình ảnh, tuy rằng khi đánh hạ hung thủ sẽ cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu, bắt được hung thủ sẽ cảm thấy may mắn, hưng phấn, nhưng mỗi khi cô được khen ngợi vẫn sẽ cảm thấy ngại.
Nhìn bóng lưng của Tannen, cô lặng lẽ nghĩ: Giám sát T, tuy “lợi hại” là giả, nhưng tôi sẽ không để một điểm “cố gắng” này là giả.
Cùng nỗ lực nào.
Thu lại tầm nhìn, quay đầu lại đối diện với tầm mắt nghiên cứu của Phương Trấn Nhạc.
Bị nhìn mà không nói gì như thế, khó tránh khỏi thấy hơi thấp thỏm.
Có phải anh nhạc đã phát hiện ra cô lại đang nói lung tung lừa người rồi không?
Phương Trấn Nhạc lại chẳng nói gì cả, chỉ quay đầu dẫn cô đi về văn phòng tổ B, chỉ là vòng vào hành lang, sau khi rời khỏi tầm nhìn của người khác, đột nhiên anh dừng chân quay người, vào lúc cô không đề phòng, Phương Trấn Nhạc duỗi cánh tay dài vò mạnh lên đầu cô một cái.
Sao Dịch Gia Di cứ cảm thấy anh Nhạc làm thế như mang theo vài phần trút ra thế nhỉ.