Chương 611: Tại sao lại phải làm như vậy
Vào tối hôm ấy, bà Triệu mang thi thể của Triệu Đông Sinh đi, cũng cách ngày hỏa táng ông ta, tiến hành nghi thức tiễn biệt.
Sau đó các tờ báo lớn đều đăng tin kết thúc vụ án Triệu Đông Sinh, có người chọn góc độ [Cha mẹ của Triệu Đông Sinh mất sớm, không con không cái, bà Triệu kế thừa toàn bộ tài sản của Triệu Đông Sinh, tuy rằng bà Triệu đã mất chồng nhưng lại sở hữu tài phú.]
Góc độ của người khác thì lại là [Triệu Đông Sinh có tính phong lưu, cuối cùng lại rước phải tai họa. Vợ chồng ân ái, nắm tay nhau cùng tiến lên mới là phúc. Còn tán tỉnh khắp nơi là đang tán phúc, tán tài, tán thọ…]
Điều càng thu hút sự chú ý của thị dân hơn chính là lời miêu tả nhắm vào hung thủ Lưu Húc Kiệt.
Trong lời miêu tả của mấy tờ báo này thì Lưu Húc Kiệt từ một hung thủ vô sỉ đáng thương đã lắc mình biến hóa thành lang quân si tình hận nhà giàu, hận đời bất công, tuy rằng cực đoan, tuy rằng độc ác nhưng lại có tình có nghĩa, tàn nhẫn mạnh mẽ…
Dịch Gia Di nhíu mày trách cứ lời miêu tả của mấy tờ báo này thật sự đang khiến quần chúng có cái nhìn sai, chú Cửu gặm que gỗ nhỏ cai thuốc của ông ta, thở dài rồi bảo: “Là bản thảo mà Cốc Hiểu Lam mua đấy.”
“Cô ta?” Dịch Gia Di nhíu chặt mày: “Cô ta cũng là người bị hại mà, tại sao lại phải làm như vậy?”
“Cô ta muốn bán quách căn nhà mà Triệu Đông Sinh đã tặng cho mình đi, nhưng báo chí đã đăng tin Lưu Húc Kiệt từng lẻn vào nhà của cô ta. Nếu Lưu Húc Kiệt chỉ là một tên hung thủ khát máu vô sỉ, đáng hận và đáng khinh vậy cho dù căn nhà của cô ta chưa từng xảy ra hung án chỉ sợ cũng là hung trạch.” Phương Trấn Nhạc ngã người lên ghế, uống một hớp cà phê, tiếp lời.
“Chuẩn rồi.” Chú Cửu gật đầu: “Nếu hình tượng của Lưu Húc Kiệt càng cool hơn, càng khác biệt hơn, thậm chí là một tên “đàn ông si tình, lụy tình” thì sao, căn nhà mà anh từ sống sau khi lẻn vào liệu có phải đã khác biệt to lớn rồi không?”
“Làm không tốt còn bán rất lời đấy chứ, ai biết liệu có người nào đầu óc cổ quái, cảm thấy đây là một căn nhà sang trọng rất có bối cảnh, rất tuyệt vời thì sao?” Tam Phúc bĩu môi.
“Oa, vô lương tâm thế.” Lưu Gia Minh dựa vào bên bàn làm việc, vừa ăn bánh bao xá xíu, vừa học theo bộ dáng của Tam Phúc mà bĩu môi.
“Tôi đi gửi giấy triệu tập của tòa án đến cho bà Triệu, thuận tiện trao đổi với bà ta về chuyện thi thể của Triệu Đông Sinh được phát hiện trước đó mà không thông báo ngay lập tức.” Dịch Gia Di đứng dậy.
Lúc mở phiên tòa, bà Triệu nhất định sẽ phải tham dự.
Đến khi đó luật sư sẽ ở ngay trước tòa nhắc đến thông tin ngày tháng thi thể của Triệu Đông Sinh được phát hiện, khi ấy bọn họ vì đặt bẫy hung thủ mà không lập tức thông báo cho bà Triệu chuyện “đã phát hiện ra thi thể của Triệu Đông Sinh.”
Dịch Gia Di muốn gặp mặt trực tiếp bà Triệu để nói qua về chuyện này, mong bà ta tha thứ, tránh cho lúc lên tòa lại rước tới phiền phức không đáng có.
Phương Trấn Nhạc khen ngợi sự chu toàn của Dịch Gia Di, đứng dậy nói: “Tôi đưa cô đi.”
“Thank you, sir.” Dịch Gia Di vừa cười vừa lấy cái áo khoác nhỏ của mình, theo Phương Trấn Nhạc bước ra khỏi văn phòng.
Những thám tử khác trong tổ B lập tức duỗi thắt lưng, đá chân, ngáp dài, đại ca không ở nhà, bọn họ có thể nhàn rỗi một lúc rồi.
Phương Trấn Nhạc lại đột nhiên vòng về bảo: “Gia Minh viết báo cáo đi, Tam Phúc lấy toàn bộ đơn báo cáo và đơn xét nghiệm đối chiếu số hồ sơ với chị Nhân, Gary sắp xếp và đánh số toàn bộ văn kiện rồi gửi cho madam…”
Anh điểm tên từng người một, cuối cùng vẫn chẳng ai thoát.
Khi tổ trưởng Phương lại rời đi, trong văn phòng tổ B đã không còn tiếng ngáp nữa mà chỉ còn lại tiếng thở dài và tru tréo
…
Gõ vang cánh cửa biệt thự số sáu đường Severn, khi người giúp việc ra mở cửa, Phương Trấn Nhạc lại đi ra đường hóng gió.
“Cô đi đi.” Trước khi anh rời đi còn mỉm cười gật đầu với cô, để lại không gian cho một mình cô phát huy.
Dịch Gia Di lại một lần nữa bước vào căn nhà số sáu đường Severn, bà Triệu lại đang vẽ tranh, trong sinh mệnh của người phụ nữ này vẽ tranh chắc chắn chiếm một vị trí lớn nhất.
Hai người phụ nữ ngồi trong đình nghỉ mát, gió biển thổi qua, trong hơi mát mẻ còn mang theo chút vị mặn của biển, rất thoải mái.
Người giúp việc rót hai cốc hồng trà và bưng điểm tâm lên.