Chương 612: Cảnh sát Dịch không cần để ý
Dịch Gia Di kể lại thủ tục mở phiên tòa tiếp theo với bà Triệu, lại đề cập đến mục đích của chuyến đi này.
Bà Triệu mỉm cười lắc đầu: “Cảnh sát Dịch không cần để ý, tôi hiểu toàn bộ sắp xếp của cảnh sát.”
Nói xong, bà ta đặt cọ vẽ xuống và uống một hớp trà, khi nhìn về phía Dịch Gia Di, ánh mắt lại xa xăm, lộ ra hơi thở thanh nhã mà chỉ có nghệ thuật gia mới có: “Tôi còn chưa cảm ơn các cô đã bắt được hung thủ nhanh như vậy, làm sao có thể bất mãn về những cố gắng của cảnh sát để giải quyết vụ án nhanh nhất có thể được chứ?”
“Cảm ơn sự thấu hiệu của bà Triệu.” Dịch Gia Di thở phào một hơi, sự việc thuận lợi hơn trong tưởng tượng của cô, lúc này liệu có nên nói một tiếng “xin hãy nén bi thương” sau đó thì tạm biệt không?
Bà Triệu lại giống như hiếm khi gặp được một người có thể nói chuyện, bà ta giới thiệu rằng hồng trà này đặc biệt mua từ Phúc Kiến về với cô, lại mời cô nếm thử điểm tâm của nhà mình, cũng cho Dịch Gia Di xem hoa tường vi trong sân mà mình vừa vẽ.
Vì thế hai người vừa thưởng trà, vừa ăn điểm tâm và nói đến tác phẩm của bà Triệu.
Dịch Gia Di không hiểu hội họa nhưng vẫn cảm thấy tranh của bà Triệu rất đẹp, chỉ là… cô cứ cảm thấy bức tranh này phối màu rất mơ hồ, không có sự tương phản màu sắc mãnh liệt cũng không có đường nét rõ ràng. Mấy màu sắc tương tự nhau lại trông có hơi xám xịt tùy tiện phác họa ra các khối màu của hoa tường vi và sân vườn.
Từ xa có thể nhìn ra là sân vườn và hoa tường vi trong sân trước mặt, nhưng nhìn kỹ lại không thể phân biệt được rõ ràng, thậm chí càng nhìn càng cảm thấy bức tranh rất mơ hồ, toàn bộ khối màu dính vào với nhau, lẫn lộn không rõ.
Mấy màu sắc bị vẽ loạn lên bức tranh sơn dầu kia rõ ràng khối màu nào cũng đậm, nhưng ghép lại chung thành một bức lại cảm thấy ảm đạm khó hiểu.
“Đây là tranh theo trường phái ấn tượng sao?” Dịch Gia Di tò mò hỏi, khái niệm liên quan đến hội họa có thể moi ra được trong đầu cô đại khái chỉ có mỗi cái này.
Bà Triệu ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười và bảo: “Chẳng qua chỉ là tùy tiện trút bầu tâm trạng mà thôi.”
Dịch Gia Di thấp thoáng phát hiện ra bầu không khí giống như bị sương mù bao phủ, cô cầm cốc hồng trà lên, quan sát vẻ mặt của bà Triệu.
Bà Triệu đối diện với ánh mắt của cô, nụ cười dần nhạt đi, sau khi dời tầm mắt đi mới nhẹ nhàng bảo: “Hung thủ thật sự đã bị bắt nhưng vẫn có báo chí nói tôi là hung thủ.”
Nói đến đây, bà ta nhếch khóe môi, trong mắt lại không hề có ý cười, nói với vẻ chế giễu: “Dù sao thăng quan phát tài, chồng lại chết, đời người có mấy chuyện vui lớn đâu, trong vụ án này hình như chỉ có tôi là người được lợi.”
Người được lợi à… thế nào thì tính là tổn thất, thế nào thì tính là được lợi?
Người mất rồi, có tiền rồi – hai điểm này phải nhìn điểm nào đây?
“…” Dịch Gia Di mím môi, hồng trà chỉ bưng trong lòng bàn tay, đã không còn lòng nào mà uống trà nữa.
“Lúc tiễn đưa, tôi không nặn ra nổi một giọt nước mắt, làm vợ người ta, như thế thật sự không có đạo đức nghề nghiệp, nhưng tôi cũng không có cách nào khác.”
Nói xong, bà Triệu lại im lặng một lúc.
Hình như bà ta cũng không cần Dịch Gia Di đáp lời, tự mình chìm đắm trong cảm xúc của mình, lại tự mở miệng: “… Có đôi khi anh ta về nhà, muốn thả lỏng một chút sẽ ngồi trong vườn hoa, uống trà bên cạnh tôi, thả mình, gió vừa thổi qua, mùi nước hoa trong lòng anh ta phả lên mặt tôi, toàn khiến tôi sặc.
Anh ta nói tôi trộm hương trà của anh ta, hại trà của anh ta trở nên rất nhạt nhẽo.
Tôi biết lúc này nếu là một người phụ nữ khác chắc chắn sẽ buông vài ba lời dí dỏm với anh ta, khiến bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều.
Nhưng tôi rất chậm chạp, ngoại trừ vẽ tranh ra, hình như cũng không có chỗ nào khiến người khác yêu thích.
Tôi không nói gì, ngược lại anh ta lại trông có vẻ rất thích chí, chúng tôi cứ ngồi yên lặng như thế, anh ta muốn nói chuyện thì nói, không muốn nói thì uống trà. Tôi chỉ cần vẽ tranh của mình và làm chuyện của mình, thi thoảng nhìn anh ta lại phát hiện ra anh ta đã ngủ mất rồi.
Tôi vẫy tay gọi người giúp việc tới, đắp một cái thảm nhỏ lên cho anh ta.
Đợi khi anh ta tỉnh ngủ, tôi vẫn đang vẽ tranh, anh ta lặng lẽ nhìn tôi… ánh mắt giống như áng mây trên trời cũng giống như khe suối trong núi, là loại mây rất nhạt, là khe suối cũng rất nhẹ nhàng đó…”