Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 613 - Chương 613 - Phòng Trưng Bày Tường Vi

Chương 613 - Phòng trưng bày Tường Vi
Chương 613 - Phòng trưng bày Tường Vi

Chương 613: Phòng trưng bày Tường Vi

Không hề có tình cảm mãnh liệt, nhưng lại giống như có gì đó khác.

Dịch Gia Di yên lặng nghe bà Triệu nói chuyện, không nhịn được mà dùng sức hít hơi trà, thật thơm.

Bà Triệu cúi mắt, trên bức tranh trước mặt bà ta có thêm vài giọt nước, chúng đụng vào thuốc màu, nở rộ ra vô số giọt sương nhỏ điểm tô lên những đóa tường vi.

Khi bà Triệu lại ngẩng đầu lên, trên gương mặt không hề có vết nước mắt nhưng trên hàng mi lại vẫn hơi ẩm ướt.

Bà Triệu đích thân tiễn Dịch Gia Di rời đi, khi băng qua sân, bà ta mỉm cười nói: “Anh ta mua một phòng triển lãm tranh ở thành phố Central, vị trí đó rất náo nhiệt, đại khái là muốn cho nhiều người nhìn thấy tranh của tôi hơn, bằng không tôi toàn tự vẽ cho mình… luật sư nói với tôi, tôi mới biết có chuyện như vậy…”

Cho dù nó vốn có phải là một “bất ngờ” hay không thì bây giờ cũng đã không phải nữa.

“Tôi đã đặt một bảng hiệu, tên là “Phòng trưng bày Tường Vi”, có thời gian thì qua ngồi một chút nhé, tôi mời cô uống trà.” Bà Triệu đứng trước cửa, tạm biệt Dịch Gia Di.

“Được, tôi nhất định sẽ tới, nếu cô có thời gian cũng có thể tới Dịch Ký đường Ivy, Thâm Thủy Phụ ngồi, đó là quán cơm của nhà tôi, có trà sữa Frappuccino rất ngon, bây giờ còn có thể ăn cua say rượu, bán rất chạy. Cô gọi điện đến trước nhắc tên của tôi, chúng tôi sẽ chọn con cua béo nhất cho cô.” Dịch Gia Di bước ra khỏi sân, quay đầu nở nụ cười ôn hòa và dịu dàng nhất đối với bà Triệu.

Nụ cười có thể an ủi lòng người, hy vọng thật sự là như vậy.

Đi bộ đến bên đường Severn, đứng trước hàng rào, Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc gặp nhau.

Người đàn ông quay đầu liếc mắt nhìn cô, giống như đã nhìn thấu tất cả, anh vừa cười vừa mở miệng nói: “Có lẽ con người không đen thì là trắng, thế sự đại khái cũng khó mà dùng văn tự đơn giản để hình dung.”

Ánh mắt của Dịch Gia Di chuyển từ cảnh biển phía xa lên gương mặt tuấn tú vô cùng có hương vị đàn ông đó của Phương Trấn Nhạc, anh đang cười.

Giống như vừa rồi mình mỉm cười với bà Triệu vậy, có phải anh Nhạc cũng đang im lặng an ủi cô không?

Trong cục cảnh sát Du Ma Địa, Tannen chần chừ trước cửa văn phòng của Khưu Tố San vài giây rồi mới duỗi tay thử gõ cửa.

Nào ngờ thính lực của Khưu Tố San cực tốt, đáp lời từ trong văn phòng một cách rất vang vọng: “Come in.”

Tannen mím môi rồi mới đẩy cửa vào, anh ta đẩy gọng kính, kéo ra một nụ cười.

Khưu Tố San buông tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhướn mày nhìn anh ta.

Tannen ngồi xuống nói chuyện phiếm một lúc với chị ta, cuối cùng madam cũng có hơi không nhịn được: “Rốt cuộc là có chuyện gì, giám sát T?”

Tannen chép miệng một cái, lúc này mới mở miệng hỏi: “Mấy năm nay tôi ở nước Anh, cũng không quen thuộc với tình hình ở bên Hương Giang cho lắm, muốn mời người ta ăn cơm, rất chính thức, biểu hiện vô cùng thành ý thì nên đến nhà hàng nào mới hợp?”

Khưu Tố San nhướng đôi mày càng cao hơn: “Mời nữ giới sao?”

Tannen nghĩ ngợi, đương nhiên Dịch Gia Di là nữ giới rồi, vì thế anh ta gật đầu.

Khưu Tố San chợt cười, lật tìm trên mặt bàn một phen rồi tìm được một danh thiếp, sau đó chép địa chỉ và số điện thoại bên trên lên vở. Chị ta vung tay, xé tờ giấy ghi lại thông tin đó, cánh tay duỗi ngang qua bàn vỗ xuống trước mặt Tannen, cười bảo: “Nhà hàng này, chắc chắn dễ như trở bàn tay, chúc may mắn nhé, Tannen.”

Tannen cầm tờ giấy và nhìn địa chỉ, ở ngay con phố sầm uất Vịnh Đồng La, thoạt nhìn chắc hẳn cũng rất không tồi thật.

Anh ta gật đầu trịnh trọng cất kỹ tờ giấy đi, sau đó đứng lên, cảm ơn rồi định tạm biệt.

Khưu Tố San không nhịn được bóc phốt trong lòng, người đọc sách làm việc đúng là kỳ quặc, mở miệng xin chị ta chỉ dạy mà cứ dông dài hoài không nói đến vấn đề chính, bây giờ xin chỉ dạy được rồi cũng không thèm hàn huyên thêm một câu nào nữa, quay người phủi mông là định đi.

“Giám sát T, xin hỏi là quý cô nào được không?” Chị ta không nhịn được mà cười hỏi thăm.

“Cảnh sát Dịch Gia Di.” Tannen quay đầu, chỉ nghĩ ngợi có hai giây đã nói ra nhân vật mục tiêu.

“!” Khưu Tố San lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu phất tay với Tannen, coi như là tạm biệt.

Nhìn bóng lưng rời đi của giám sát T, Khưu Tố San dựa nghiêng người lên ghế, buồn cười.

Ngược lại Tannen lại rất thẳng thắn đấy chứ, loại chuyện này cũng không hề che giấu mà trực tiếp thừa nhận sao.

Bình Luận (0)
Comment